Bốn năm ở Ý của Phù Dung, một năm bệnh tật, sống như một cái xác. Ba năm làm bạn với súng ống, nguy hiểm và chết chóc. Tất cả những thứ đó đã tạo nên một Phù Dung như hiện tại.
Lần này trở về nước, Phù Dung chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi. Trả thù!
Phù Dung lái chiếc xe mới vừa cướp được, chạy một mạch đến xưởng chế tạo bí mật của DSM. Từ sau câu hỏi của Từ Ngưng Viên, suốt cả một chặng đường Phù Dung không hé răng câu nào cả. Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung không trả lời cho câu hỏi của mình thì cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Hừ, đúng là lừa bịp. Chẳng phải khi nãy cô ta nói nếu anh hỏi thì sẽ trả lời sao? Giờ thì im bặt rồi?
Trạng thái trầm mặc này khiến Phù Dung lái xe thuận tiện hơn, cũng không có ai nhảy ra phá rối nữa. Xe chạy thêm nửa tiếng thì đã đến nơi nhà xưởng.
“Anh xử lý cái xe này đi.”
Phù Dung bước xuống xe, thảy chìa khóa cho Từ Ngưng Viên rồi nói.
“Sao cô không tự xử đi?”
Từ Ngưng Viên chụp lấy chìa khóa, nhăn mặt mà hỏi lại. Sao anh cứ cảm thấy cô nàng này coi anh như thuộc hạ mà sai bảo vậy?
“Tôi bận lắm.”
Phù Dung nháy mắt, lưu manh nói một câu rồi quay lưng đi thẳng, bỏ lại Từ Ngưng Viên mặt mũi đen thui ở phía sau.
Cô ta bận thì chắc anh rảnh lắm à? Người phụ nữ này ở bên Mạc Tử Thâm riết rồi cũng học theo cái thói của hắn ta rồi. Đáng ghét. Từ Ngưng Viên ôm một bụng tức giận mà tiến vào theo sau Phù Dung. Còn cái xe này á, cứ để Lãnh Khiêm tự lo liệu đi. Cứ thế Từ Ngưng Viên quăng lại nhiệm vụ của mình cho anh chàng ngây thơ Lãnh Khiêm.
Bản mẫu của robot chế tạo lần này đều được DSM chuẩn bị một cách hoàn hảo, Từ Ngưng Viên không thể bắt bẻ được chỗ nào hết. Anh thử test một số tình huống thông thường, bản mẫu robot vẫn có thể vượt qua một cách xuất sắc.
“Tốt”, Từ Ngưng Viên không nhịn được mà khen ngợi một câu.
“Đương nhiên là phải tốt rồi ạ”, Người quản lý đứng một bên nghe Từ Ngưng Viên khen liền tự hào mà nói:
“Đây là tâm huyết cả tuần của phó Tổng chúng tôi đó. Cô ta gần như ăn ngủ ở đây để canh bọn tôi làm việc mà.”
Đọc full tại truyen.one nhé Phù Dung leo lên được chức phó tổng của DSM đúng là do sự nâng đỡ của Mạc Tử Thâm thật. Thế nhưng nhân viên trong công ty DSM không có ai dám bác bỏ năng lực của Phù Dung cả. Cô gái đó hoàn toàn xứng đáng với chức vụ này. Mỗi khi Phù Dung bán mạng vào một dự án nào đó, cô đều khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.
Từ Ngưng Viên nghe người đàn ông nói về Phù Dung như vậy thì khẽ nhíu mày. Sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh một lượt.
“Phó tổng của các người đâu rồi?”
“A. Đâu rồi nhỉ?”
Người quản lý nghe câu hỏi của Mạc Tử Thâm thì cũng đưa mắt đi tìm, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Phù Dung đâu cả.
“Để tôi đi tìm vậy.”
Từ Ngưng Viên gật đầu với người quản lý rồi bước ra khỏi nhà xưởng. Người phụ nữ này lại biến đâu rồi không biết. Anh cần gặp Phù Dung để bàn tiếp phần cuối của hợp đồng.
“Từ tổng, phó tổng của chúng tôi mời anh đến nhà kho phía sau ạ.”
Đúng lúc này thì có một người mặc đồ công nhân đến trước mặt Từ Ngưng Viên mà nói. Hắn ta cúi đầu, Từ Ngưng Viên nhìn không rõ mặt.
“Được.”
Từ Ngưng Viên không nghi ngờ gì mà đi theo sau lưng người công nhân. Sau khi cả hai người tiến vào nhà kho nhỏ thì người công nhân lại cất tiếng:
“Ngài đứng đây đợi. Phó tổng lập tức sẽ đến ngay.”
Hắn ta nói xong thì lập tức bỏ chạy như sợ Từ Ngưng Viên sẽ kéo lại. Từ Ngưng Viên cảm thấy khó hiểu, anh bắt đầu quan sát xung quanh căn nhà kho này.
Nơi đây dường như không thường xuyên được sử dụng, bụi bám đầy, bên trong chất