“Ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết cô ấy bị làm sao đã chứ?”
Từ Ngưng Viên vẫn giữ chặt cánh tay của Mạc Tử Thâm không chịu buông. Anh nhìn vào gương mặt tái mét của Phù Dung thì lại càng thêm lo lắng. Nếu cứ để Mạc Tử Thâm đưa Phù Dung đi như vậy thì Từ Ngưng Viên cảm thấy thật sự không thoải mái.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, buông tay ra.”
Mạc Tử Thâm trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên, giọng nói đầy đe dọa cứ như thể thêm một phút nữa thôi anh sẽ lao vào đánh Từ Ngưng Viên.
Hai người đàn ông giằng co, người phụ nữ trong lòng Mạc Tử Thâm khẽ run lên một cái, mặt của Mạc Tử Thâm lập tức đen hơn nữa.
“Từ Ngưng Viên, nếu anh không muốn Phù Dung chết tại đây thì mau buông tay cho tôi.”
Mạc Tử Thâm hít một hơi, cố lấy lại lý trí của mình. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải đưa Phù Dung về đã. Từ Ngưng Viên cũng nhìn ra được Phù Dung đang rất khó chịu, anh bất giác buông tay.
Mạc Tử Thâm lập tức ôm lấy Phù Dung đặt vào trong xe sau đó chạy vụt đi. Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong làn mưa.
Từ Ngưng Viên đứng lại nhìn theo nó mà không nhận rõ được trong lòng mình đang cảm thấy thế nào. Ánh mắt khi nãy của Mạc Tử Thâm khiến anh cảm nhận được nỗi hận to lớn. Dường như anh là thủ phạm khiến cho Phù Dung trở nên như vậy. Từ Ngưng Viên thật sự không hiểu nổi. Từ lúc cô gái mang tên Phù Dung này xuất hiện trước mặt anh, trái tim anh luôn ở trong trạng thái hỗn loạn. Rốt cuộc là vì sao chứ?
Mạc Tử Thâm điên cuồng lái xe trên đường, anh muốn mau mau đưa Phù Dung về nhà. Mưa đến dữ dội rồi cũng lại ra đi rất nhanh. Mạc Tử Thâm lái được nửa đường thì trời gần như đã tạnh, bên cạnh anh lại vang lên tiếng nói thì thào:
“Tử Thâm, lái xe chậm thôi.”
“Em ổn không? Còn thấy khó chịu lắm không?”
Mạc Tử Thâm vội vàng liếc nhìn về phía Phù Dung mà hỏi. Tuy nhiên vẫn duy trì tốc độ chạy xe như cũ. Trong lòng Mạc Tử Thâm vẫn còn đang cảm thấy rất bất an.
“Em… không sao.”
Phù Dung có chút ngập ngừng. Cô không muốn Mạc Tử Thâm lo lắng, nhưng lại không thể đáp lời một cách chắc chắn cho Mạc Tử Thâm được. Bởi vì bàn tay của cô vẫn đang không ngừng run rẩy. Phù Dung cố gắng nói với bản thân mình là mưa tạnh rồi, những âm thanh đáng sợ đó đã hết rồi. Nhưng mà cơ thể cô vẫn chưa thể trở lại bình thường được.
“Em cố lên. Về nhà uống thuốc rồi sẽ tốt lên thôi.”
Mạc Tử Thâm làm sao có thể không nhận ra sự bất thường trong câu nói của Phù Dung chứ. Anh lại nhấn chân ga, chiếc xe lại lao đi nhanh hơn.
Phù Dung mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa vào thành ghế. Cô biết mình không thể khuyên nổi Mạc Tử Thâm. Cô càng không thể kìm chế nổi bản thân mình. Phù Dung cảm thấy mình thật là vô dụng.
Chiếc xe chạy nhanh vào bãi đổ, Mạc Tử Thâm mở cửa xe bế Phù Dung chạy vào trong chung cư của cô.
“Ma mi, ma mi…”
Niệm Thâm nghe thấy tiếng ồn nên dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy ra chào đón. Thế nhưng cô bé không nhận được cái ôm ấp như mọi ngày. Bố Tử Thâm của cô đang bận ôm mẹ mất rồi.
Mạc Tử Thâm đặt Phù Dung xuống ghế, sau đó quay lại nhìn Niệm Thâm đang đứng ngơ ngẩn gần đó.
“Tiểu Niệm ngoan. Con vào phòng lấy lọ thuốc trong hộc tủ cho ba ba nhé?”, Mạc Tử Thâm dịu giọng nói.
“Dạ.”
Niệm Thâm ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi. Mạc Tử Thâm cũng vội vã đứng dậy đi lấy mấy chiếc khăn lớn rồi quay lại. Anh gói cả người Phù Dung vào trong khăn lớn rồi lại lấy một chiếc khăn nhỏ hơn để lau tóc cho cô.
“Em tự lau được.”
Phù Dung chậm chạp đưa tay ra giữ lấy khăn trong tay của Mạc