Edit: Ry
Ngày hôm đó, Phổ Sầm Tư thức dậy từ lúc ba giờ sáng, hắn cầm theo mười mấy phần tư liệu mà vài ngày trước đã mang về từ sở nghiên cứu, và cả 337 vẫn còn đang buồn ngủ trong bể cá.
Liên hệ với hắn chính là một vị cảnh sát mặc thường phục.
Tiếng cánh quạt xoay tròn đinh tai nhức óc, 337 trong ngực Phổ Sầm Tư thò đầu ra, tò mò nhìn máy bay trực thăng đang phát ra âm thanh.
Trong khoảnh khắc sắp bị người liên lạc phát hiện, Phổ Sầm Tư trực tiếp ấn 337 vào lại.
Bởi vì phải ra ngoài nên 337 cố ý thu nhỏ bản thân một chút.
Sẽ dễ giấu trên người Phổ Sầm Tư hơn.
337 dùng giao lưu tinh thần để nói với Phổ Sầm Tư: "Người phụ trách, chúng ta phải đi đâu vậy?"
Ba giờ sáng trăng vẫn còn chưa tắt, Phổ Sầm Tư quay đầu nhìn về phía căn nhà, đáy mắt có chút cảm xúc mù mịt không rõ.
Hắn hơi nhếch miệng, không mở miệng, ở trong đầu nói với 337: "Đến một nơi mà bọn họ không thể tìm thấy."
Cánh quạt tăng tốc chuyển động, máy bay trực thăng bay về phía không trung.
337 mọc ra một cái râu, đặt con mắt lên đó, thông qua lớp kính nhìn ra ngoài.
Mặt trăng treo ở chân trời, và Phổ Sầm Tư ôm nó trong ngực.
Nó cảm thấy giờ Phổ Sầm Tư có bảo nó đi chết nó cũng sẵn lòng.
Nhưng chỉ được mấy phút, 337 đã lại nằm trong lồng ngực Phổ Sầm Tư ngủ thiếp đi. Gần đây 337 cực kỳ thích ngủ, ăn uống cũng nhiều hơn trước một chút.
Phổ Sầm Tư đạt được mục đích, giao lại toàn bộ tư liệu cho đối phương.
Trời đã sáng, ánh ban mai dâng lên cùng mặt trời mọc vô cùng rực rỡ.
Phổ Sầm Tư đến địa điểm mình muốn, không có bất cứ sản phẩm công nghệ cao nào, thậm chí nhà cao tầng cũng chỉ lác đác vài cái.
Chất lượng không khí rất tốt, xe cộ lao vùn vụt qua đường vẫn là những chiếc xe nhỏ từ vài thập niên trước, hai bên đường cái trồng những hàng thông cao lớn, Phổ Sầm Tư đi về phía trước, rẽ vào một con ngõ nhỏ.
Khung cảnh nơi này không có gì thay đổi so với hai mươi