Edit: Ry
Hàng mi rung rung, đôi mắt màu nâu nhạt ấy từ từ mở ra.
Bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng cựa quậy, ánh chiều tà phía trước cửa sổ đổ xuống dưới đôi chân em.
Thiếu niên tựa như một đóa hoa đang nở rộ, sự xinh đẹp của em dường như không nên tồn tại ở thế gian này.
Mà em vốn cũng không phải là con người ở thế giới này.
Em là một sinh vật cao cấp hơn con người không biết bao nhiêu lần.
Phổ Sầm Tư quên đóng cửa lại, cứ thế đi về phía giường lớn.
Bàn tay trắng trẻo thon dài chậm rãi rơi trên khuôn mặt ấy.
Bọn họ có cùng một nhiệt độ cơ thể, có cùng một vẻ ngoài.
Bọn họ đều giống con người.
Thiếu niên nắm lấy bàn tay của Phổ Sầm Tư, nâng mắt, dịu dàng nhìn hắn.
Em dùng mặt cọ lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư, nhẹ giọng mở miệng: "Hình như Tứ Mộc lại kéo người phụ trách vào thế giới tinh thần rồi."
"Em chưa tỉnh ngủ à?"
Phổ Sầm Tư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tứ Mộc.
"Nơi này không phải là thế giới tinh thần."
Phổ Sầm Tư nói cho em biết.
Lúc đầu, Tứ Mộc chậm chạp ngơ ngác nhìn Phổ Sầm Tư mãi, sau đó niềm vui bất ngờ dần cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt.
Em kích động đứng lên, chân giẫm trên giường lớn mềm mại, hai cánh tay sờ loạn lên người mình.
Tứ Mộc đứng ở trên giường, cao hơn Phổ Sầm Tư một chút.
Em xác nhận xong, giang hai tay ra, vui vẻ bổ nhào lên Phổ Sầm Tư.
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ có cùng một nhiệt độ.
Phổ Sầm Tư một tay ôm eo em, một tay đỡ bắp đùi em, theo quán tính mà lùi về sau hai bước.
"Người phụ trách! Người phụ trách! Anh xem Tứ Mộc này! Anh xem có phải Tứ Mộc đã thành con người rồi không?"
Em vui vẻ kêu loạn lên.
Phổ Sầm Tư ngửa đầu nhìn khuôn mặt trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trong thế giới tinh thần.
"Ừ."
Tứ Mộc rũ mắt, cùng chạm trán với Phổ Sầm Tư.
Hơi thở của em cũng có độ ấm.
"Người phụ trách, có phải anh đang không vui không?"
Em dè dặt hỏi, chỉ sợ Phổ Sầm Tư sẽ gật đầu.
"Tứ Mộc."
Phổ Sầm Tư gọi tên em.
"Những chuyện xảy ra với em, đã không thể dùng khoa học để giải thích."
"Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì bản chất Tứ Mộc có phải là con người đâu."
Tứ Mộc nghĩ đến chuyện này, trong lòng không hiểu sao vẫn có chút khó chịu.
Một giây sau, Phổ Sầm Tư hơi ngẩng lên, chóp mũi của bọn họ chạm vào nhau.