Edit: Ry
Năm 2075, mùa đông.
Một trận bão tuyết bao trùm thế giới loài người.
Những màn tuyết che trời lấp đất bao phủ ở khắp nơi, mọi con đường bị phong tỏa, mấy chục mấy trăm triệu con người không thể ra khỏi nhà.
Phòng khám thú y nơi góc phố đã bị bỏ hoang hơn một năm, nay lại sáng đèn, nhưng biển hiệu tạm ngừng kinh doanh vẫn chưa được tháo xuống.
Lần này Tứ Mộc về lại đây, là định làm một thân phận mới.
Cho Phổ Sầm Tư.
Nhưng không ngờ lại tới đúng lúc bão tuyết.
Phổ Sầm Tư đã trở lại, nhưng tạm thời chỉ có thể ở trong thế giới tinh thần của em.
Tứ Mộc sửa lại thế giới tinh thần của em, tạo cho Phổ Sầm Tư một Trái Đất giống y như bên ngoài.
Chỉ là Trái Đất đó không có bất cứ con người nào.
Tứ Mộc quét dọn lại phòng khám, chuẩn bị ở lại chỗ này mấy ngày, đợi bão tuyết qua đi.
Thế giới hiện thực không có một chút thú vị nào.
Em lại chạy vào thế giới tinh thần.
Đúng lúc Phổ Sầm Tư vừa khép lại một cuốn sách, đang cúi đầu lau kính.
Hắn không cần ngẩng đầu nhìn, cũng biết Tứ Mộc đã tới.
Phổ Sầm Tư đeo kính lên, giang tay ra: "Sao không qua đây?"
Chỉ vẻn vẹn mấy chữ ấy thôi.
Hốc mắt Tứ Mộc trực tiếp đỏ lên.
Em đi tới, bị Phổ Sầm Tư ôm lấy đặt lên đùi.
Chuyện của một năm trước đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn với Tứ Mộc, sau khi Phổ Sầm Tư trở lại, Tứ Mộc chỉ cần nhìn hắn là đã đỏ vành mắt.
Lông mi rũ xuống, mí mắt nhắm nghiền và chóp mũi đỏ hồng.
Phổ Sầm Tư dỗ dành bao lâu cũng không được.
Tứ Mộc ngồi trên đùi Phổ Sầm Tư, tựa trán vào vai hắn: "Người phụ trách, anh có trách Tứ Mộc không? Trách Tứ Mộc không có bất cứ sức mạnh nào, để anh phải ở trong thế giới tinh thần lâu như vậy."
Tiếng em khe khẽ mà tủi thân vô vàn.
"Đã lúc nào anh nghĩ vậy?" Phổ Sầm Tư vuốt ve mái tóc của Tứ Mộc: "Bé con của anh đã rất giỏi."
"Thế nhưng Tứ Mộc lại cảm thấy mình không giỏi."
Sau đó đầu Tứ Mộc bị Phổ