Edit: Ry
Bọn họ đi đến một thành phố xa xôi khác.
Phổ Sầm Tư mang theo Tứ Mộc, Tứ Mộc mang theo những chiếc vỏ ốc sên kia.
Nơi đây là một vùng duyên hải, bọn họ ở trong một căn nhà cạnh tiệm hoa. Sáng sớm mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ hòa với hương hoa nhàn nhạt bay vào phòng ngủ.
Tứ Mộc nằm sấp ở trên giường, một cánh tay duỗi dài, từng mảng lớn da thịt trắng nõn lõa lồ, chăn mền vừa hay kéo đến dưới xương cánh bướm của em, dấu hôn trải rộng trên tấm lưng nhỏ bé.
Phổ Sầm Tư tựa bên cửa sổ, áo sơmi màu xám mở ra hai chiếc cúc.
Tiệm hoa dưới lầu đã mở cửa, họ bày từng khóm hoa hồng kiều diễm như thiếu niên trên giường kia.
Sáng mùa hạ cũng không quá nóng, Tứ Mộc hơi hé mắt, mơ màng vẫn còn chưa tan.
Đêm qua em bị giày vò tới nửa đêm, bình minh còn chưa tới đã bị những nụ hôn nóng ướt đánh thức.
Em gối đầu lên cánh tay, nhìn về phía Phổ Sầm Tư trước cửa sổ.
Có lẽ là vì buồn ngủ mơ màng, em đã quên đi ngượng ngùng thường ngày.
"Người phụ trách..."
Em khẽ nỉ non một tiếng.
Phổ Sầm Tư đứng bên cửa sổ nghe thấy, hắn thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài, quay đầu lại thấy một cảnh xuân ngọt ngào.
Lần này Tứ Mộc lớn nhanh hơn trước nhiều, không đến một tháng em đã có thể xuất hiện lại với dáng vẻ con người.
Mấy cái vỏ ốc sên Phổ Sầm Tư làm chẳng dùng được bao lâu, nhưng lúc ngủ, Tứ Mộc vẫn thích chạy vào trong đó.
Hoặc là những lúc chọc giận Phổ Sầm Tư, em sẽ chui vào đó trốn cho đến khi Phổ Sầm Tư hết giận.
Với Tứ Mộc, Phổ Sầm Tư không giận nổi.
Nhưng Tứ Mộc cứ thích ngậm kẹo rồi lại gần hôn hắn, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo kia vào miệng Phổ Sầm Tư.
Nếu là bánh kẹo bình thường, Phổ Sầm Tư sẽ để kệ cho Tứ Mộc nghịch.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là kẹo sầu riêng mà Phổ Sầm Tư ghét muốn chết. . truyện tiên hiệp hay
Lúc ấy mặt Phổ Sầm Tư sẽ sầm xuống, Tứ Mộc bị dọa lập tức bỏ chạy.
Dù sao thì ngay cả viện nghiên cứu Phổ Sầm Tư còn dám đốt, Tứ Mộc sợ lỡ Phổ Sầm Tư lại nhốt em ngoài cửa mấy ngày thì phải làm sao bây giờ.
Nhưng thật ra sợ nhất vẫn là lo Phổ Sầm Tư sẽ khiến em mấy ngày liên tục không xuống giường được.
Cuối cùng vẫn là Phổ Sầm Tư dỗ dành Tứ Mộc chui ra khỏi vỏ.
Trước bệ cửa sổ có những dây leo màu xanh, trên lá còn đựng vài giọt nước óng ánh.
Phổ Sầm Tư cởi cúc áo, đi về phía Tứ Mộc trên giường.
Hắn cúi xuống, in lên trán em một nụ hôn dịu dàng đầy tình cảm.
"Đói chưa? Ngủ thêm chút nữa đi, anh xuống làm bữa sáng cho em."
Tứ Mộc rất thích mùi hoa dưới lầu, thế là Phổ Sầm Tư bắt đầu có thói quen mỗi sáng thức dậy sẽ mở cửa sổ