Ánh mặt trời chói chang treo trên cao, làn gió nóng như thiêu tạt vào mặt, như muốn hong khô những giọt mồ hôi trên gương mặt của ta.
Ta núp ở trong ngực hắn, mỗi một cái lắc lư trên lưng ngựa đều giống như có thể làm ra vỡ tan, đầu ta đau muốn nứt ra, trong bụng từng trận lật khuấy va chạm.
Không biết tại sao, từ ngày mắt thấy người sống sờ sờ ở trước mặt ta hóa thành máu, cả người ta đều giống như sinh bệnh, toàn thân không có một chỗ nào thấy thoải mái, thường thường sẽ nôn mửa không ngừng.
"Tiểu Trần, sắc mặt ngươi không tốt lắm, làm sao vậy?"
"Không có gì, có thể là không thích ứng được tốc độ của ngựa."
Nghĩ đến bệnh này cũng không có gì, hơn phân nửa là bị kinh sợ, đoán chừng gặp đại phu một chút, dùng mấy thang thuốc liền không có chuyện gì.
Ngày mai chính là ngày hắn cùng cao thủ vài chục năm không triển lộ võ công trên giang hồ quyết đấu, ta không muốn hắn lúc này còn phải vì ta mà phân tâm, cho nên ở trước mặt hắn ta cuối cùng vẫn mạnh mẽ giả bộ khuôn mặt tươi cười, say sưa ngon lành ăn mấy thứ linh tinh, khi hắn ngưng thần luyện công, lại nôn không còn một mống.
Hắn nắm chặt cương ngựa, để cho ngựa nhàn nhãn bước về phía trước. "Hiện tại đã chút nào chưa?"
Mặc dù không có bất kỳ thay đổi gì, ta vẫn gật đầu một cái, mỉm cười dùng khăn tay giúp hắn lau mồ hôi, cẩn thận dùng đầu ngón tay ghi nhớ những đường cong ưu mỹ mình chạm vào.
Ánh mặt trời vẩy vào trên mặt hắn, nhưng da thịt hắn vẫn mát lạnh như ngọc, ta nghĩ, cho dù ta có một ngày cái gì cũng có thể quên, đầu ngón tay cũng sẽ nhớ cảm giác này đi. . . . . .
"Uống nước thôi." Thấy hắn lấy bình nước ra, đặt ở bên môi ta, ta mở to miệng nhấp vài hớp, vài giọt nước ấm theo khóe miệng chảy xuống. . . . . .
Ta vừa định cầm khăn tay lau đi, hắn liền đoạt lấy.
"Trả khăn tay cho ta." Ta giả bộ tức giận nói.
"Uyên ương, bán hương tiêu. . . . . ." Hắn cầm khăn tay đặt ở chóp mũi hít hà, tỉ mỉ ngắm uyên ương thêu trên khăn tay, đuôi lông mày nhuộm ý cười. "Ngày mai nếu ta chết, cũng nên có một vật ký thác hồn phách. . . . . ."
"Ngươi. . . . . ."
Hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi ấm nóng liếm giọt nước ở khóe miệng ta, bên môi ta lưu lại hơi thở của hắn. . . . . .
Sự tức giận của ta tiêu hết, thẹn thùng lén đẩy hắn, cười nói: "Muốn uống nước, tự mình uống đi!"
"Đây mới là cam lộ ngọc tương. . . . . ."
Trên lưng ngựa, chúng ta màn trời chiếu đất quấn quýt si mê yêu say đắm, ôm nhau hôn thật lâu.
Môi cùng lưỡi, trộn khuấy ái mộ vô tận, tố tĩnh nghĩa vô tận!
Tựa như pháo hoa sáng lạng, cho dù ngắn ngủi, cũng có một khắc huy hoàng vô cùng!
Chỉ vì ngắn ngủi, mới có dư vị vĩnh hằng. . . . . .
********************************
Bởi vì một đường dây dưa, ban đêm chúng ta mới đến nơi, hắn đỡ ta xuống ngựa, giúp ta sửa lại áo, ôm ta vừa muốn vào Tiếu Nhã Các, liền bị một thiếu niên thoạt nhìn cơ trí ngăn ở ngoài cửa.
"Nhị vị xin lỗi, hôm nay chúng ta không tiếp đãi những người không có nhiệm vụ."
Ca ca lấy ra tấm ngân phiếu đưa lên, người nọ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, chuyển trả lại: "Thật xin lỗi, có tiền cũng vô dụng, xin đi nhà khác đi!"
"Sở Thiên, chúng ta đi nơi khác thôi."
"Nơi này an toàn."
"Ta không thích nơi này."
"Được rồi."
Chúng ta đang muốn rời đi, Văn Luật từ bên trong đi ra, vừa thấy chúng ta vội tiến lên đón: "Biểu thiếu gia, biểu tiểu thư, các ngươi cũng đến! Thiếu gia đợi đã lâu, mau mời."
"Biểu ca! Hắn cũng tới?" Ta kinh ngạc vạn phần, mọi việc của Lục gia đều do Lục Khung Y một mình xử lý, hắn từ trước đến giờ bề bộn nhiều việc, hôm nay thế nào đột nhiên tới nơi này.
"Thiếu gia bỏ tất cả mọi chuyện để tới đây, một là nghĩ đến xem Biểu thiếu gia tỷ võ một chút, thứ hai là đón ngươi trở về Lục gia."
Ta không biết trả lời như thế nào, đang lúc cúi đầu liền nghe chưởng quỹ một cái tát đánh vào trên mặt thiếu niên kia: "Ngươi không có mắt sao, để cho ngươi chờ đợi Biểu thiếu gia cùng biểu tiểu thư, ngươi còn dám đuổi!"
"Nhưng ta cho rằng bọn họ là . . . . . Ta thấy thế nào, bọn họ cũng không giống huynh muội. . . . . ."
Chưởng quỹ lại đạp hắn một cước, nổi giận nói: "Còn nói hưu nói vượn, cút ra đằng sau."
"Biểu tiểu thư." Văn Luật vừa đi, vừa cười nói: "Mấy ngày nay thiếu gia ngày ngày nhớ thương ngài, lúc này hãy cùng thiếu gia trở về Lục gia tiến hành hôn sự, cũng giải quyết xong tâm nguyện của lão gia tử."
Ta len lén liếc ca ca một cái, hắn đang nhìn ta, đáy mắt liên tục xuất hiện vẻ kinh dị, bàn tay khoác trên vai ta buông xuống.
Ta kéo tay hắn, hắn né tránh.
Di chuyển lên lầu, đi qua hành lang, vừa vào trong phòng, chỉ thấy Lục Khung Y đầu đội gấm quan, y phục buộc nhẹ chào đón.
"Tiểu Trần, ngươi khỏe không?" Hắn nhìn ta, hai mắt ở trên người ta toát ra si mê yêu thương vô hạn.
"Rất tốt!" Ta quay đầu nhìn lại ca ca, hắn đã tự ngồi xuống, nhìn cũng không nhìn lại ta.
Cả đêm, ca ca không nói với ta một câu nào, từ đầu đến cuối đều cúi đầu ăn mấy thứ linh tinh, ta âm thầm dưới bàn kéo tay hắn, hắn nhanh chóng rút ra, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.
Mà tầm mắt Lục Khung Y một khắc cũng không rời ta, càng không ngừng ân cần hỏi han, giúp ta gắp thức ăn.
Mùi vị dầu mỡ khiến cho ta cố nén không nôn ra ngoài, đừng nói ăn, xem ta cũng khó chịu được.
Khó khăn nhịn qua bữa ăn, ta mới vừa trở về phòng thay đổi y phục, pha nước trà, liền vang lên tiếng gõ cửa.
Ta kéo cửa ra, cười quyến rũ nói: "Cũng biết ngươi sẽ đến! Lúc nào thì vào phòng ta khách sáo như thế, còn gõ cửa. . . . . . Biểu ca!"
"Biểu ca!" Trước mặt là Lục Khung Y bưng điểm tâm đứng ngây ở cửa ra vào, hai gò má dâng lên sắc đỏ, hắn, ánh mắt mang theo nồng đậm mị tính.
Ta cúi đầu kéo váy, nhưng kéo thế nào, da thịt như tuyết cũng có thể lộ ra dưới lớp lụa mỏng màu đỏ."Ta cho là. . . . . . Biểu ca, ngươi có chuyện gì sao?"
"Ta thấy ngươi buổi tối không ăn gì, mang cho ngươi chút điểm tâm."
"Cám ơn!"
Ta mới vừa ngồi xuống ăn một miếng, chợt cảm thấy một hồi nôn khan, che miệng vịn bàn nôn đến cả người run rẩy.
"Tiểu Trần? Ngươi bị bệnh?"
"Không sao, có thể là bị kinh sợ, ngươi đừng nói cho ca ca, ta không muốn hắn lo lắng."
Hắn ôm ta đến trên giường, kéo tay của ta qua, thấy ta muốn lùi về, cười cười giải thích nói: "Ta biết chút y lý, giúp ngươi chẩn bệnh."
"Oh!" Ta lúng túng đưa tay tới.
Bắt mạch thì nụ cười trên mặt dần dần đột nhiên tê dại.
Hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm mặt của ta, lại đã nắm một cánh tay khác của ta, vừa chạm tới, thân thể hắn ngay sau đó thẳng băng, sắc mặt biến lạnh, siết chặt tay của ta.
Ngày hè chói chang cũng bị ánh mắt của hắn đóng băng.
"Biểu ca? Ngươi. . . . . ."
Vừa đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Gió nhẹ lay động áo trên người ca ca, cũng nhấc lên tâm trạng của ta một hồi sợ hãi.
Ta vừa thấy ca ca sững sờ ở cửa, hốt hoảng rút tay của mình về, kéo kéo sam mỏng mình mặc vì hắn.
"Thật xin lỗi!" Hắn lui về phía sau một bước, lạnh nhạt nói: "Ta quên gõ cửa."
Ta thấy hắn muốn đóng cửa lại, đuổi theo kéo tay của hắn, giải thích: "Ca! Biểu ca thấy ta chưa ăn gì, mang cho ta chút điểm tâm."
"Vậy các ngươi từ từ tán gẫu, ta đi về trước."
"Ca!" Ta sống chết bắt tay hắn lại không chịu buông ra, cầu khẩn hướng nhìn Lục Khung Y, hi vọng hắn có thể vì ta giải thích một chút.
"Khuya lắm rồi, ta cũng cần phải trở về!" Lục Khung Y từ từ đi tới, vỗ vỗ bả vai của ta, ánh mắt lại quét qua mặt của ca ca: "Ca ca ngươi ngày mai phải quyết đấu, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với ngươi."
"Đi thong thả, ta tiễn ngươi!"
Nhìn Lục Khung Y đi xa, ta mới yên lòng đóng cửa lại, quay đầu thấy hắn ngồi ở bên cạnh bàn, ly trà đưa đến bên môi lại không uống.
"Ca!"
Ly trà nặng nề đặt lên bàn, ly bạch ngọc bị đập đến nát bấy, nước trà màu xanh nhạt lan tràn trên bàn gỗ.
"Sở Thiên, ta cùng biểu ca không có gì, hắn chính là. . . . . ."
"Ta bất kể các ngươi quá khứ có cái gì. . . . . ." Tay của hắn giữ chặt vai của ta, vuốt ve, hàm răng của hắn rơi vào trên người ta, gặm cắn, thậm chí cắn nuốt ta. "Ngươi là của ta, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng của ngươi cũng chỉ có thể nghĩ tới ta!"
Nụ hôn của hắn trôi qua da thịt, lưu lại lửa nóng đau nhức, nhưng ta không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy tuyệt vời mất hồn.
"Sở Thiên. . . . . ." Ta hiểu rõ sự phẫn nộ của hắn lai nguyên là quan tâm, nói rõ ta đối với hắn mà nói rất quan trọng.
Nếu như không phải là lúc nhỏ, ta liền không cách nào ở trước mặt hắn nói đến hai chữ "yêu thích", giờ phút này, ta nhất định sẽ từng lần một nói với nói: "Ta yêu thích ngươi, ta yêu thích ngươi!"
Thật sự rất thích, thích đến quấn lấy thân thể của hắn, đã cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Thật ra nói hay không cũng không quan trọng, hắn nên hiểu tâm tư của ta.
Ta cởi áo nới dây lưng của hắn, ta vuốt ve từng tấc da thịt trên người hắn, ta thừa hoan ở phía dưới hắn, cho hắn uyển chuyển than nhẹ, ta làm sao không thích hắn, trong lòng, trong mắt tại sao có thể dung hạ nam nhân khác.
Uyên ương bên trong màn, ta không cầu kiếp sau, không hỏi ngày mai, chỉ cần nhìn thấy hắn mơ màng như người say rượu, chính là sự thỏa mãn của ta!
Ôm lấy vòng eo cao ngất của hắn, áp mặt vào trước ngực hắn, cảm giác này tốt đẹp tựa như thấy hoa đào nở rộ khắp núi, rực rỡ mưa cánh hoa.
Mang theo mùi thơm ngát mềm mại bao quanh ta, tạo nên tầng tầng sóng vỗ.
Từ nhỏ ta liền yêu chuộng hoa đào, bởi vì cha đều ôm ta ngồi dưới tàng cây, cài hoa đào lên tóc ta, kể cho ta nghe truyền thuyết về Đào Hoa Tiên Tử.
Đến nay ta vẫn nhớ truyền thuyết kia: một nam nhân bị thương nặng được Đào Hoa Tiên Tử cứu, sau sớm chiều chung đụng, hắn dần dần yêu vẻ đẹp cùng sự dịu dàng của nàng.
Hắn cầu tiên tử ở lại bên cạnh hắn, không cần trở lại trời.
Tiên tử do dự ba ngày, đáp ứng dưới sự khẩn cầu liên tục của nam nhân.
Nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, sinh hài tử cho hắn, giặt quần áo nấu cơm cho hắn, làm một thê tử bình thường.
Nàng chưa từng oán hận, chỉ cầu người nam nhân kia chớ có phụ nàng. . . . . .
Đáng tiếc tình cảm trung trinh không thay đổi của tiên tử cuối cùng đổi lấy sự ruồng bỏ, sau năm năm chung đụng, người nam nhân kia đột nhiên nhớ tới mình sớm có thê thất!
Tiên tử không nói một câu giữ lại, chỉ cầu hắn lưu lại nữ nhi.
. . . . . .
Ngày hắn rời đi, tiên tử đứng dưới tàng cây hoa đào không hề rơi một giọt nước mắt.
Dưới bầu trời mư rất lớn, hoa đào đầy cây cũng bị giọt mưa đánh rớt, còn dư lại khoảng không thê lương nơi nơi!
Phụ thân thường xuyên cũng sẽ ngước nhìn hoa đào cây, cảm thán: "Đào Hoa Tiên Tử đẹp hơn cây hoa đào này nhiều, nàng
cười một tiếng, hoa đào khắp núi đều sẽ ảm nhiên thất sắc."
"Chớ có phụ ta!"
Khát vọng tự thân thể bay lên, tựa như một loại bất lực chết chìm, ta dùng hết toàn lực ôm cổ của hắn, cắn lên vai hắn.
Trong ý thức tán loạn chỉ còn sót lại bốn chữ: "Vũ Văn Sở Thiên!"
Nếu như có thể lựa chọn, ta hi vọng thời gian hãy dừng lại vào giờ phút này, ta có thể vĩnh viễn sống trong hạnh phục giả tưởng của mình, không cần hiểu hắn cùng ta triền miên thì trong lòng là mâu thuẫn tranh đấu như thế nào. . . . . .
Một tiếng xô cửa lớn cả kinh màng nhĩ nổ vang, đang mê loạn, ca ca nhảy lên, nhanh chóng rút ra, cầm lấy chăn bao lấy thân thể trần truồng của ta.
Hắn chưa kịp lấy kiếm, khuôn mặt kích động phẫn nộ của Lục Khung Y đã xuất hiện ở trước mặt chúng ta, bảo kiếm kim quang sáng chói trong tay hắn đã chống đỡ ở cổ họng ca ca.
"Khung Y? !"
"Biểu ca? !"
Ta cùng ca ca cơ hồ cùng mở miệng.
"Cầm thú!" Lục Khung Y một quyền đánh vào má phải hắn, "Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng! ! !"
Ca ca lau máu ở khóe miệng, bình tĩnh nói: "Ngươi vì Tiểu Trần đánh ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng mời đóng cửa phòng, không cần tuyên dương ra ngoài."
"Ngươi làm ra loại chuyện này, còn sợ tuyên dương sao?" Lục Khung Y phi thân một cước đá hắn xuống giường.
"Ca!" Ta kêu lên thất thanh.
Hắn quỳ một chân trên đất, cắn chặt đôi môi. Thấy ta muốn đứng lên, vội khoát khoáy tay với ta.
Ta cúi đầu nhìn bản thân bị chăn bọc thân thể trần truồng, chịu đựng đau lòng, vẫn không nhúc nhích.
"Vũ Văn Sở Thiên, ngươi làm ra loại chuyện này, không phụ lòng Lâm di cùng di phu dưới suối vàng, ngươi không phụ lòng tổ phụ, không phụ lòng cơ nghiệm trăm năm của Lục gia sao?"
Ca ca không nói gì, mà ta rõ ràng nhìn thấy thật sâu tự trách cùng áy náy giữa hai lông mày hắn.
Lục Khung Y rút kiếm chỉ vào hắn, thanh âm khàn khàn: "Năm đó ngươi đem Tiểu Trần giao cho ta là nói thế nào? Ngươi nói để cho ta hảo hảo yêu nàng, nhất định phải lấy nàng làm thê. . . . . . Ngày đó ngươi mang Tiểu Trần đi, ngươi đáp ứng ta thế nào? . . . . . . Ngươi đáp ứng ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, đem nàng hoàn hảo không tổn hao gì trả lại. . . . . . Hiện tại Lục gia đèn màu treo cao, lụa đỏ khắp nơi, ngươi lại, ngươi lại làm cho ta thấy được một màn như vậy. . . . . ."
"Cho dù ta chết, cũng không thay đổi được cái gì!"
Ta đột nhiên cảm thấy hôn mê, không phải là bởi vì hắn từng muốn gả ta cho cho Lục Khung Y, mà là vì câu: "Cho dù ta chết, cũng không thay đổi được cái gì!"
Thì ra nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn cái chết, cũng sẽ không yêu ta!
"Biểu ca!" Ta dùng khí lực thật lớn, mới mở miệng nói: "Nhờ ngươi một phen ưu ái, Tiểu Trần kiếp này suốt đời khó quên, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành hồi báo tình ý của ngươi [1]. Hôm nay, sai lầm của ta và hắn đã đúc thành, nghĩ lại mà kinh, mong rằng ngươi có thể thành toàn cho chúng ta."
[1]: kết cỏ ngậm vành (Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)
Lục Khung Y ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt máu đỏ: "Ngươi thương hắn sao?"
"Ta là nữ nhân của hắn!" Ta thử muốn nói: ta yêu hắn, ta thích hắn. Nhưng còn chưa mở miệng, ca ca bị đánh đến thương tích khắp người, tình cảm hôn mê bất tỉnh ở trước mặt ta, ta rốt cuộc vẫn nói không ra chữ kia.
Lục Khung Y xoay người rời đi, không nhìn lại ta một cái, cũng không nói thêm một câu.
Ta bỗng nhiên cảm thấy hắn thật là đáng sợ, hôm nay mới gặp đã có thể đoán được chúng ta tư tình, mà lại còn có thể tỉnh táo như vậy, lòng dạ kia sâu không lường được.
Điềm xấu mù mịt trong lòng ta xua đi không được.
Ca ca trở lại bên cạnh ta, mặc dù cố ý che giấu sự áy náy của mình, ta vẫn thấy rõ ràng.
"Ngươi hối hận không?" Ta hỏi.
"Không hối hận!"
Ta cười giúp hắn lau đi vệt máu tràn ra nơi khóe miệng, ta hiểu rõ hắn đang hối hận, trong mắt của hắn rõ ràng viết "Hối hận cùng tự trách".
Mà ta không hối hận, coi như người trong thiên hạ đều coi thường hành động của chúng ta, ta cũng muốn ở bên cạnh hắn, ta cũng muốn thương hắn.
********************************************
Ngày thứ hai, ta dậy sớm mắc áo cho hắn xong, buộc lại nút áo, mặc đai lưng, mặc đến thật chỉnh tề.
"Yên tâm, không có việc gì." Hắn thản nhiên nói: "Vô Nhai Tử lòng dạ thẳng thắn vô tư, con người khiêm tốn, cho dù ta thua, hắn cũng sẽ không đưa ta vào chỗ chết."
"Có thật không?"
"Đợi sau khi chuyện thành công, ma đầu của Dạ Kiêu sẽ cực kỳ vui mừng, đến lúc đó Mạnh Khắp sẽ tranh thủ giúp ta đơn độc gặp mặt hắn. . . . . . Ta nhất định có thể giết hắn, chờ ta giết được hung thủ thuê hắn giết cha mẹ chúng ta, ta liền dẫn ngươi ẩn cư trong núi, không hề tách ra nữa."
"Vậy còn độc trên người ngươi?"
"Không sao, Mạnh Khắp nói nếu như liên tục ba năm không dùng giải dược, độc liền có thể hoàn toàn thanh trừng từ trong thân thể, có ngươi ở đây bên cạnh ta, đau nữa ta cũng có thể vượt đi qua! . . . . . ."
"Vậy thì tốt!"
Lúc hắn rời đi, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười với ta, mềm mại uyển chuyển, không hề giống như đi đến một ước hẹn cái chết.
Cho nên ta không lo lắng chút nào, ngồi trước gương chải mái tóc đen nhánh của mình, trong gương ta đây mang theo ngọt ngào thẹn thùng, mày mảnh mắt sáng, ngàn tầng khói sóng.
Khi lược bỗng dưng gãy giữa mái tóc, mộng đẹp của ta chợt bị kinh tỉnh.
Ta không giao thiệp với giang hồ, nhưng ta hiểu giang hồ, không có một cuộc quyết đấu hào hiệp như ca ca nói, ngay cả Vô Nhai Tử là một người khiêm tốn, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với đối thủ hạ sát chiêu với mình.
Lúc tỷ võ, sinh tử một đường, người nào sẽ ngu đến lưu lại đường sống cho đối thủ.
Hắn nói càng nhẹ, liền đại biểu tâm sự của hắn càng nặng.
Ta quên rằng tóc chỉ chải được một nửa, ngã ngã lẩn quẩn chạy ra cửa, nhìn thấy chưởng quỹ liền kêu to: "Mau chuẩn bị xe ngựa cho ta."
Trời u ám, đặc biệt áp lực.
Ngồi lên xe ngựa, ta cố nén chóng mặt, một đường thúc giục phu xe "Mau chút!" .
Ta nắm chặt hai quả đấm, từng lần một tự nhủ, hắn không có việc gì, nhưng cảm giác nụ cười cuối cùng của hắn đặc biệt vô vọng.
Vô vọng giống như thương tiếc cái chết.
Đợi ta hao hết khí lực, chạy vội tới đỉnh núi thì ta nhìn thấy một sự đáng sự xa hơn so với tưởng tượng.
Hai người ở liều chết đọ sức.
Nhưng đối thủ của hắn cũng không phải là Vô Nhai Tử, mặc dù ta chưa từng thấy qua Vô Nhai Tử, nhưng ta tin tưởng chưởng môn nhân phái Không Động sẽ không áo đen, hắc sa che mặt.
Trên người ca ca trải rộng vết thương, mỗi một kiếm đâm ra đều khiến máu chảy như suối.
"Ca! Ca!" Ta nghĩ muốn xông tới, Văn Luật lại ôm lấy ta, nói: "Ngươi qua đó chỉ biết nhiễu loạn tâm thần hắn."
Ta không dám nhìn nữa, đem mặt chuyển hướng nơi khác. Cách đó không xa, một nhóm người vây quanh thi thể một vị lão nhân khóc thút thít, khóc đến thương tâm nhất chính là một thanh niên ôn nhã, hắn quỳ gối trước thân lão nhân, nắm tay của hắn thật lâu không thả. . . . . .
Bên cạnh còn có người đang khuyên: "Đại sư huynh, nén bi thương!"
Trên người lão nhân kia không có vết thương khác, chỉ có nơi mi tâm một chút máu đỏ tươi.
Một kiếm trí mạng.
Đây là phong cách ca ca xuất kiếm, xem ra người chết là Vô Nhai Tử, nói như vậy, sau khi hắn đắc thủ, Dạ Kiêu phái sát thủ tới giết hắn.
Tại sao? Là Mạnh Khắp, hay là chủ nhân của Dạ Kiêu?
Những vấn đề này, so với chiêu thức của Hắc y nhân còn phải quỷ dị hơn.
Quay đầu lại nhìn lại hắc y nhân kia, hắn đã phi thân lên, tự không trung rơi xuống, cuồn cuộn nổi lên đầy trời lá xanh.
Một chiêu này xuất ra, ca ca lại ngốc lăng chớp mắt một cái.
Ta nghĩ không ra cái gì khiến hắn chần chờ.
Nhưng ta hiểu, lâm trận đối địch, chỉ một cái chớp mắt này cũng đủ để bỏ mạng,
Ca ca ngốc lăng khiến cho hắn bỏ qua thời cơ tốt nhất, hồi thần nghiêng người thì đã tránh không khỏi kiếm chiêu nhanh như chớp kia.
"Ca!"
Ta chính là như vậy mắt thấy, kiếm đâm xuyên thân thể của hắn.
Ta chính là như vậy mắt thấy, kiếm xuyên thấu trái tim của hắn.
"Ca!"
Át chân trời, mây loạn đọng lại, bạch y của hắn đã thành hồng y.
Hắn ngoái đầu lại xem ta, vốn muốn đâm kiếm ra, không biết tại sao giữa đường rơi trên mặt đất. . . . . .
Đôi môi hắn đóng mở, tựa hồ nói cái gì, bởi vì quá xa, ta không cách nào nghe rõ.
Trời đất quay cuồng, vạn vật sụp đổ, ta té xỉu ở trên đất đá lạnh như băng, ý thức mơ hồ , ta còn nhớ, nụ cười trước khi hắn rời đi.