Chút ánh lửa trên đầu ngón tay của anh vụt tắt.
Ánh trăng trong trẻo vắng lặng chiếu ra đường viền ẩn hiện trên người anh, trong mắt anh hiện ra ảnh ngược của vầng trăng khuyết.
Cao Thệ đứng dựa vào bệ cửa, từ tốn phả ra làn khói trắng, theo gió đêm tiêu tán ngoài cửa sổ.
Phía xa xa có một chiếc xe màu bạc nhanh chóng lái tới, giống như một tia chớp bạc xé toạc màn đêm.
Cao Thệ kẹp điếu thuốc duỗi ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng bóp, tàn thuốc còn sót lại như đom đóm bay vào không trung rồi biến mất.
Tầm mắt của anh xuyên qua phòng khách nhỏ và cửa phòng ngủ khép hờ, nhìn vào Cao Cố Sanh đang nằm ngủ bên trong, trong mắt thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.
Sau đó anh dời mắt đi, bước đến chỗ cầu thang.
…
“Anh Cao! Anh Cao! Mẹ Cao của con ơi! Anh không sao chứ?! Nhạc Nhạc đâu?!”
Cửa xe của chiếc xế hộp màu bạc còn chưa mở, tiếng nói oang oang của chủ nhân nó đã lao ra trước.
Rõ ràng một giây trước xe bạc còn cách khoảng mười bước chân, một giây sau quả đầu bạc đã đến sát ngay trước mặt anh.
Là một thiếu niên.
Cậu ta có mái tóc bạc cắt ngắn, đôi mắt màu tím, mặc áo thun màu cam và quần đùi màu trắng.
Nhưng kì lạ nhất là, trên người cậu ta quấn tầng tầng lớp lớp băng vải giống hệt xác ướp.
Đặc biệt ở chỗ tay trái và đùi phải, quấn băng dày đến nỗi không thấy da thịt đâu.
Còn trên mặt thì quấn băng từ trán bên phải đến gò má bên trái, che khuất mắt phải của cậu ta, chừa lại phần trán bên trái, ngón út nuôi móng dài, đầu móng tay còn sơn chút màu hồng.
Thoạt nhìn còn tưởng một cosplayer nào đó từ lễ hội cosplay chạy đến đây.
Cao Thệ nhìn đối phương sắp đụng đầu vào mình, nhíu mày giơ tay đè đầu đối phương lại rồi đẩy người lùi ra sau một bước: “Ai là mẹ cậu, Nhạc Nhạc vẫn ổn.
”
Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái bình thủy tinh nhỏ.
Bình thủy tinh này khá là nhỏ, một tay là có thể nắm trọn.
Hai mắt của đối phương mở to hết cỡ.
Không còn khói thuốc, qua góc nhìn của Cao Thệ thì đây chỉ là một cái bình rỗng tầm thường, giống bình đựng nước uống dành cho em bé.
Chỉ có một chỗ khác biệt duy nhất là cái bình này rất lạnh, cầm trong tay nãy giờ mà vẫn không ấm lên được chút nào.
Nếu không suy đoán bên trong đựng cái gì thì có thể xem là một thứ tốt để tránh nóng trong mùa hè nực nội này, còn thân thiện với môi trường.
Mà trong mắt của đầu bạc, trong cái bình nhỏ là một màu đen thuần túy, đen đậm đà đen không thể đen hơn, nhưng nó lại khiến người ta thấy đây là chất rắn, dưới ánh trăng dịu nhẹ trông giống một cái nghiên mực đen nhánh.
Chỉ là bên trong có vô vàn mặt quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, chứng minh thứ đen kịt này đang cuồn cuộn chuyển động— Không phải thứ thú vị gì.
Đầu bạc lắp bắp khoa tay múa chân, nghẹn họng nhìn trân trối: “Anh, anh Cao, anh nhốt sắc quỷ và mộng quỷ chung một chỗ hả?”
Cao Thệ không khỏi ‘chậc’ một tiếng, tung hứng bình nhỏ, nói: “Ngân Linh, các cậu có muốn thứ này không?”
“Muốn muốn muốn!”
Thiếu niên được gọi là Ngân Linh nhìn mà kinh hồn táng đảm, nhịp tim lên xuống theo cái bình bị tung hứng, cho đến khi Cao Thệ ném cái bình sang thì cậu ta hối hả xòe tay đón lấy, còn thở phào nhẹ nhõm.
“Ông cố nội của con ơi, con lạy ông! Em gọi anh là ông cố nội được không? Lạy ông cố nội đừng chơi kiểu này nữa, có ngày em rớt tim mà chết mất.
”
Cao Thệ hừ cười: “Sở Linh Quản của các cậu dạo này cho ra nhiều sản phẩm tốt lắm mà? Tôi nhớ cái bình này vượt qua thí nghiệm chịu lực nén cấp mười.
”
Ngân Linh bị anh hỏi ngớ ra.
Phải ha, bị sợ ngu người.
Nhưng làm gì có ai giống ông thần trước mặt này chứ, nhốt chung trăm con quỷ vào cái bình tỏa linh rồi cầm tung hứng?
Cao Thệ khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, tại sao trong phạm vi giám sát của các cậu lại không phát hiện ra lũ quỷ quái này?”
Cái mặt đang vui vẻ của Ngân Linh lập tức cứng đờ, bỗng chốc lộ ra vẻ áy náy, cậu ta cười gượng nói: “Anh Cao, xin lỗi…”
Ngân Linh là một thành viên của Sở Linh Quản.
Thành viên ở Sở Linh Quản không nhiều nhưng có chỗ thần kì, dùng siêu năng lực của mình đi tuần tra và bảo vệ khu vực.
Thành phố B nằm trong phạm vi quản lý của tiểu đội Ngân Linh, mà trong tiểu đội của Ngân Linh chỉ có ba người có siêu năng lực về tốc độ, đi tuần tra quanh thành phố B chỉ mất có nửa tiếng.
Đáng lẽ ra không nên để xảy ra sơ suất như tối nay.
Ngân Linh lúng túng giải thích: “Tối nay đến lượt em và Tiểu Vũ Mao đi tuần tra, nhưng trên đường đi đụng phải quỷ dẫn đường, bây giờ mới thoát ra ngoài.
”
Cậu ta nói xong cũng thấy lời giải thích này không có sức thuyết phục, chản nản cúi đầu.
Dù nói thế nào đi nữa, tối nay bọn họ đã không làm tròn nhiệm vụ.
Đám quỷ quái tụ tập cũng cần có thời gian, nhưng trong thời gian đó bọn họ lại không phát hiện ra sự bất thường, để chúng nó tụ tập thành kích thước khổng lồ như vậy, gần như là tạo thành một quỷ vực.
Nếu tối nay Cao Thệ không có ở đây, ngay cả cậu ta cũng chưa chắc có thể giải quyết ổn thỏa.
Cậu ta ủ rũ cúi đầu chờ Cao Thệ răn dạy, nhưng đợi một lúc vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu lên lại thấy Cao Thệ đang ngửa mặt ngắm trời cao, trông có vẻ đang suy tư điều gì đó.
“Anh Cao?”
“Các cậu vừa nói…” Cao Thệ dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nói các cậu trên đường tới đây đụng phải quỷ dẫn đường?”
“Có Quỷ Nhãn và Huyền Ngọc, đâu