Cao Thệ: Tình tiết nghiêm trọng, tội cố ý giết người__
Mọi người thấy thanh niên mặc đạo bào bất ngờ xuất hiện, rối rít bày ra tư thế đề phòng.
Người này vừa nhìn liền biết là người của Huyền môn, Ngân Linh chủ động đi tới cúi người hành lễ: “Cảm ơn ngài đã ra tay trợ giúp, không biết tôn danh quý tánh của ngài?”
Có thể xuất hiện trong trận pháp của Huyền Ngọc mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, đủ để thấy công lực của người này vô cùng thâm sâu, nói không chừng là một trong những vị tiền bối cải lão hoàn đồng trong mấy tổ chức kia.
Nhưng thanh niên mặc đạo bào chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn lướt qua Ngân Linh, rồi lại cúi đầu.
Ngân Linh hơi xấu hổ nhìn Cao Thệ xin giúp đỡ.
Hết cách, người của Huyền môn đều là một đám cách ly xã hội.
Cao Thệ đi tới, thanh niên đang ngồi trên đất lúc này mới bất giác nhận ra mình vừa cách nguy hiểm chỉ trong gang tấc, lập tức lăn một vòng ra xa.
Đạo bào nhìn thanh niên, nói: “Đừng đi.”
Thanh niên đối diện với ân nhân cứu mạng mình vẫn là có chút biết điều, vội vàng mỉm cười nịnh nọt: “Ngài, ngài còn chuyện gì nữa?”
Đạo bào nắm quỷ ảnh trong tay giơ lên, nói: “Ngươi là nhân quả của nó.”
Cao Thệ nhìn bóng đen bị bắt, trực giác nói cho anh biết con quỷ nhỏ này có chung nguồn gốc với con quỷ bự hồi nãy.
Anh chỉ vào con quỷ nhỏ kia nói: “Anh có thể nghe hiểu nó nói?”
Đạo bào nhìn sang Cao Thệ, lần này y trả lời: “Ừ.
Ngươi muốn nghe?”
Cao Thệ gật đầu: “Muốn.”
“Được.”
Ngân Linh nhìn đạo bào nói chuyện với Cao Thệ không chút chướng ngại, không khỏi gãi chóp mũi, khều Huyền Ngọc nói nhỏ: “Không hổ là anh Cao, đến lúc nào chúng ta mới được như vậy.”
“Đừng ước được như đội trưởng, cảnh sát phụ trợ tồn tại lâu như vậy đều có lý do cả.”
Bọn họ chỉ thấy đạo bào giơ lên một ngón tay, chạm nhẹ vào trung tâm của quỷ ảnh, một vệt sáng nhạt lóe lên, quỷ ảnh kia bỗng phình to ra, bỗng chốc hóa thành một bóng người.
Thiếu niên hoảng sợ nhìn bóng người xuất hiện từ hư không, vội vàng nhào tới: “Ông nội?! Ông nội ơi!”
Ngân Linh cũng mở to hai mắt, không nhịn được văng tục: “Đậu móa! Sao cậu nhận ra đó là ông nội của cậu hay vậy??”
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một… Bộ xương hình người.
Bộ xương kia vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, vì âm khí không đủ nên chỉ biến ra được nhiêu đây.”
Ngân Linh nổi điên: “Vậy ông nặn ra hình người không xương cũng được mà! Phải để thấy rõ mặt mũi chứ chời!”
Bộ xương xoa đầu thiếu niên, không đồng ý nói: “Thế thì đâu được, khung xương giúp dựng lên cơ thể, chỉ có mỗi da thịt thì còn ra thể thống gì, không khoa học.”
“Tồn tại của ông đã không khoa học được chưa!”
Ngân Linh bỗng sực tỉnh ra, quay sang nhìn đạo bào.
Bây giờ cậu ta mới nhận ra mình thế mà lại cãi nhau với quỷ quái!
Toàn bộ âm giới đều biết quỷ quái không có cảm tình, không có trí nhớ, chỉ có bản năng ăn uống.
Dù trong khoảng thời gian trước đã phát hiện quỷ quái đang dần trở nên thông minh hơn, Sở Quản Linh nghi ngờ thế gian có gì đó lặng lẽ thay đổi, làm cho quỷ quái nhớ lại kí ức hồi còn sống— Ngân Linh chưa từng nghĩ có một ngày cậu ta lại tranh cãi khoa học hay không khoa học với quỷ quái!
Thiếu niên ôm chặt phần hông của bộ xương, dụi mặt vào xương sườn khóc không ra hơi: “Ông nội! Hu hu hu con nhớ ông nhiều lắm… Lúc trước con đã nói với ông đừng nằm nghiêng đọc sách, ông nhìn đi, một bên xương chậu của ông to hơn bên còn lại kìa…” thuyngu.wordpress.com
Bộ xương xấu hổ: “Ầy…”
Bộ xương bỗng run nhẹ một cái, biến thành ông cụ có tướng mạo nho nhã.
Ngân Linh: “Nè! Ông mới nói cái này không khoa học mà!”
Ông cụ giả vờ không nghe Ngân Linh la lối, từ ái xoa đầu thiếu niên: “Cháu ngoan của ông đã lớn khôn rồi.”
Ngân Linh: “Không được ngó lơ tôi ông già kia!”
Bên đây ông cụ và thiếu niên ông hiền cháu thảo, nhưng thanh niên kia đã bị dọa tè ra quần, đặc biệt là khi bộ xương biến thành vẻ ngoài của một ông cụ, hai mắt thanh niên trợn trắng suýt lăn đùng ngất xỉu tại chỗ.
Thái độ này của hắn khiến Cao Thệ phải chú ý, thanh niên nhìn thấy tầm mắt của Cao Thệ liền sáng rực hai mắt, bò nhanh tới chỗ Cao Thệ, nói: “Các anh không phải cảnh sát sao? Mau bắt con quái vật kia lại đi!”
Tiếng nói của hắn hấp dẫn chú ý của mọi người, khi ông cụ nhìn sang thanh niên, hai mắt của ông liền trợn to, hốc mắt rạn nứt, không còn vẻ hiền từ hồi nãy nữa.
thuyngu.wordpress.com
Mọi người hối hả bày ra tư thế phòng ngự, thiếu niên ụp mặt vào ngực ông cụ nhưng nhạy cảm nhận ra có gì không ổn: “Ông ơi…?”
Cậu ta muốn ngẩng đầu lên nói chuyện nhưng bị bàn tay chai sạn nhưng dày rộng của ông cụ đè lại, giọng nói hiền lành của ông cụ vang lên: “Cháu ngoan, ông nội không sao, nghe đây, ông nội có chuyện muốn nói với cháu.”
Thoáng cái thân thể của ông cụ trở nên khô đét, giống như máu thịt đều bị rút cạn, phóng ra một đoàn sương đen bao phủ lấy mọi người.
thuyngu.wordpress.com
“Đừng chống cự.”
Giọng nói của đạo bào vang lên bên tai của mỗi người ở đây.
Cao Thệ nhìn đạo bào, bóp tắt điếu thuốc trong tay.
Mọi người bị cuốn vào trong ảo cảnh.
…
Đây là một căn phòng mang phong cách cổ xưa.
Ông cụ ngồi ở giữa phòng đeo kính lão, trong tay cầm một quyển sách dày cộm, chăm chú đọc từng chữ.
“Ông nội!”
Tiếng nói oang oang của thiếu niên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, ông cụ mỉm cười tháo kính lão xuống, nói: “Cháu ngoan, tới rồi?”
Ba mẹ của thiếu niên mất sớm, hai ông cháu sống nương tựa vào nhau, ông nội dành hết toàn bộ tình thương cho cháu trai của mình, tuy thiếu niên không còn ba mẹ nhưng thần thái vẫn tươi sáng rạng ngời, giống như một cây bạch dương cao ngất đón gió.
thuyngu.wordpress.com
Thiếu niên cười đùa vui vẻ với ông nội một hồi, cuối cùng thiếu niên tỏ ra hạnh phúc nói: “Ông nội, cháu dâng lên cho ông một anh bạn trai, hôm khác sẽ dẫn đến cho ông xem mặt.”
Ông lão biết tính hướng của thiếu niên, sau khi hai ông cháu nói chuyện suốt cả đêm, phân tích hơn thiệt cho thiếu niên hiểu, cuối cùng cũng lựa chọn chấp nhận.
Hôm nay biết thằng cháu yêu quý của mình có bạn trai, ông vừa mừng vừa lo.
Hình ảnh thay đổi, biến thành ông cụ và thiếu niên cãi nhau— Nói là cãi nhau, không bằng nói chỉ có một bên khuyên nhủ.
Ông cụ mệt mỏi bóp mi tâm: “Cháu à, ông nội luôn thấy ánh mắt của bạn trai cháu quá bất chính.”.
truyen bac chien
Thiếu niên nhíu mày phản bác: “Ông nội, bây giờ là thời đại nào rồi, ông còn trông mặt mà bắt hình dong.”
Ông cụ muốn nói thêm gì đó nhưng đành ngậm ngùi thở dài.
Thời gian như thoi đưa, thiếu niên trong ảo cảnh ngày một cao lên, nhưng thanh niên bên cạnh cậu ta vẫn không có thay đổi gì, từ đầu đến cuối đều quan tâm chăm sóc cậu ta rất chu đáo, ông cụ cũng dẫn buông bỏ khúc mắc, thật lòng nghĩ thanh niên là người có thể giao phó.
thuyngu.wordpress.com
Ông già rồi, sức khỏe của ông không còn tốt như trước nữa, cũng không sợ chết, chỉ sợ sau khi mình đi rồi, thiếu niên sẽ bơ vơ không nơi nương tựa trên đời này, một thân một mình, cô đơn lẻ bóng.
Cũng may có người làm bạn bên cạnh cháu mình cả đời.
Nhưng sau khi ông cụ bị tai biến nặng, sức khỏe tuột dốc không phanh, thường xuyên rơi