Cao Cố Sanh nghe đám sinh viên xung quanh xì xào bàn tán, dần dần biết rõ đầu đuôi sự việc.
Cổ Kỳ và Tôn Quân đều là sinh viên ngành mỹ thuật, tuần sau sẽ diễn ra triển lãm nghệ thuật.
Triển lãm nghệ thuật bốn năm mới tổ chức một lần tại trường của Cao Cố Sanh, tổ chức rất hoành tráng, đông đảo người tới xem, tất cả tác phẩm triển lãm đều bày trong phòng triển lãm suốt một tháng.
Trong một tháng này lượng khách tới xem rất đông, nếu tác phẩm nào được lọt vào mắt sẽ nổi tiếng ra vòng.
Mà điều hấp dẫn nhất là, những bậc thầy có tiếng trong giới đều sẽ đến triển lãm thu nhận học trò.
Triển lãm tổ chức bốn năm một lần, nói cách khác, tất cả mọi người đều có thể một lần tham gia triển lãm nghệ thuật.
Bởi vì tổ chức toàn cả nước nên có rất nhiều người tới, vì thế cả trường Kinh Đại chỉ ba người có được tư cách tham gia, trong đó có Cổ Kỳ và Tôn Quân.
Ba người họ đều là những tay đáng gờm loại bỏ nhiều đối thủ trong ngành mới đạt được cơ hội vinh dự này.
Hôm nay là kết thúc thời gian nộp tác phẩm.
Nhưng mà tác phẩm của Cổ Kỳ bị Tôn Quân làm hư.
Trong CCTV, Tôn Quân cầm tuýp màu không chút nương tay xịt mạnh lên bức tranh của Cổ Kỳ, hết đường cứu chữa.
“Tụi bây nói xem tại sao Tôn Quân lại làm vậy, tao đã nhìn bức tranh của cậu ta rồi, không hề thua kém Cổ Kỳ, mắc gì phải làm trò thừa thãi đó chứ?”
“Ai biết, xem ra dù là con ruột của nhà họ Tôn, nhưng chưa chắc sánh bằng đứa được nuôi dưỡng tận mười chín năm, thật là… Ài.
”
“Lần này Tôn Quân có bị hủy tư cách tham gia không? Haiz, lãng phí một cơ hội.
”
“Chưa chắc, biết đâu Cổ Kỳ có thể vẽ kịp một bức tranh khác?”
“Dễ gì, còn một tuần nữa là tới triển lãm rồi, dù cậu ta có vẽ kịp một bức mới thì đâu bằng bức cũ được vẽ cẩn thận chăm chút.
”
…
“A, tao nhớ ông bà Tôn hồi trước cũng cưng chiều Tôn Quân lắm mà, sao hôm nay không nhìn Tôn Quân gì hết vậy?”
“Chắc là thất vọng toàn tập rồi.
”
…
Tiếng bàn tán ồn ào sôi sục xung quanh, Tôn Quân ôm bảng vẽ, đứng lẻ loi trong đám đông.
Trước đây Cao Cố Sanh chưa từng gặp Tôn Quân, cũng chỉ khi hóng drama có nghe phong phanh về chuyện của nhà họ Tôn, đến hôm nay mới được diện kiến nhân vật chính trong lời đồn.
Nhưng không hiểu tại sao, khi Cao Cố Sanh lần đầu tiên nhìn thấy ông bà Tôn, cậu luôn có cảm giác không thích hợp.
Cảm giác không thích hợp này cũng không mạnh, ít nhất Cao Cố Sanh chưa tìm ra chỗ nào kỳ lạ, nhưng cậu có thể nhìn ra trạng thái của Tôn Quân không ổn.
Sắc mặt của Tôn Quân tái nhợt bất thường, chỉ có mỗi dấu tay sưng vù trên mặt là đỏ choét nhức mắt, cậu ta đứng trước tầm mắt của mọi người liên tục run rẩy một cách mất kiểm soát, đồng tử dần giãn ra mất tiêu cự.
Lúc đầu Cao Cố Sanh nghĩ cậu ta là bị nhà họ Tôn kích thích, nhất thời không tiếp thu nổi, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy thân thể của Tôn Quân thật sự rất bất ổn.
Cao Cố Sanh nhìn chằm chằm vào bên má sưng đỏ của Tôn Quân một lúc, trong lòng nảy ra một nghi vấn— Không lẽ, Tôn Quân bị cú tát của Tôn Lang Can làm cho não bị chấn động?
Không phải chứ?
Rốt cuộc đã dồn bao nhiêu căm hận vào cú tát này thế?
Cậu nghĩ tới đây bỗng thấy Tôn Quân khom người nôn ói.
Thật ra Tôn Quân không nôn ra được gì, có vẻ cậu ta chưa ăn gì trong thời gian dài, chỉ nôn ra chút nước không có mùi gì lạ, không hấp diêm thị giác của người khác.
Nhưng người nhà họ Tôn giống như sợ dính vào thứ gì bẩn thỉu lắm mà lùi nhanh ra sau, chẳng khác gì né tránh nước lũ hay thú dữ.
Hành động này hoàn toàn đánh vỡ niềm hy vọng cuối cùng của Tôn Quân, cậu ta lảo đảo muốn ngã khuỵu, cả người chìm trong tuyệt vọng.
Cao Cố Sanh vô thức cảm thấy không đúng, lúc này đi tới nắm lấy tay Tôn Quân, không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Ánh sáng của kim loại lóe lên, Cao Cố Sanh nhìn thấy trong tay cậu ta đang cầm một con dao điêu khắc!
Tôn Lang Can thấy dao điêu khắc liền bốc hỏa, há miệng hét với Tôn Quân: “Tao thân làm anh cả chỉ dạy dỗ mày vài câu, mày lại dám lấy dao ra?! Sau đó thì sao? Mày muốn đâm chết tao?!”
Cao Cố Sanh dìu Tôn Quân đổ mồ hôi lạnh cả người, không chút khách khí rống lại: “Anh bị đui hả? Nghĩ sao đâm người mà cầm lưỡi dao? Anh tát em anh đến mức bị chấn động não, anh còn có miệng nói chỉ là ‘dạy dỗ vài câu’??”
Tôn Lang Can bị Cao Cố Sanh chửi mất sạch mất mũi: “Chuyện của nhà họ Tôn chúng tôi chẳng liên quan gì đến người ngoài như cậu!”
Cao Cố Sanh vén tay áo của Tôn Quân lên, xoay người che lại tầm mắt của đám đông, nhưng đưa cổ tay của Tôn Quân lộ rõ trước mặt đám người họ Tôn, dưới ống tay áo toàn là vết cắt chằng chịt.
“Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu? Là không biết thật hay giả vờ không biết?”
Tôn Quân làm gì muốn đâm chết Tôn Lang Can, là cậu ta muốn đâm chết mình.
Không chờ Tôn Lang Can phản ứng, Cao Cố