Cao Thệ chạy tới đỡ lấy người được thiếu niên cõng trên lưng, chính là bà cụ từng cho mèo con ăn hôm đó.
“Bà Cổ!”
“May quá! Bà Cổ không sao!”
“Đù! Tôi đã nói bà cụ mạng lớn rồi mà! Thiệt là hù chết người ta…”
Mọi người vỗ tay hoan hô, nhân viên y tế rối rít xúm lại sơ cứu, lính cứu hỏa cũng nở nụ cười.
Bà Cổ đang hôn mê được đưa lên xe cứu thương, Cao Thệ bỗng quay lại hỏi: “Vị anh hùng vừa cõng bà cụ ra ngoài đâu rồi?”
Mọi người lập tức ngó trái ngó phải tìm người.
“Quả là thanh niên tốt, nếu không có cậu ấy, bà Cổ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Người đâu rồi? Mới nãy cõng người băng qua khói lửa chắc cũng bị thương phải không?”
“Chưa thấy cậu ấy đâu, không phải người ở khu chung cư của mình, mà là người qua đường tốt bụng?”
Người tốt bụng kia giống như biến mất không dấu vết, không ai nhìn thấy.
Đám cháy này được dập tắt rất nhanh, bởi vì mùa hè nhiệt độ cao, máy điều hòa hoạt động không ngừng nghỉ trong thời gian dài, ổ cắm quá tải phát sinh ra tia lửa điện, tuy cứu nạn kịp thời nên đám cháy chỉ liên lụy một tòa nhà, mặc dù bị thiệt hại về của nhưng ít ra người vẫn còn.
Đám cháy rất lớn nhưng không có thương vong, chỉ có hai người bị thương nhẹ, không thể không nói là kỳ tích.
Toàn thân Cao Thệ bị ám khói, giống như mới chui ra khỏi đất, áo sơ mi trắng dính đầy vết khói bụi, ở cùi trỏ còn bị rách một lỗ lớn, rất có cảm giác nghệ thuật đương đại.
Còn Ứng Bất Giải vẫn sạch sẽ tinh tươm, nhưng sắc mặt của y còn tệ hơn nạn nhân, phải mau kêu Ứng Bất Giải nhanh về nhà nghỉ ngơi— Cao Thệ nghĩ vậy liền quay đầu lại, nhưng không thấy người đâu.
Di động rung lên, Ứng Bất Giải gửi đến một tin nhắn.
[Việc gấp, sẽ về muộn.]
***
Bệnh viện.
Vì tuổi tác của bà Cổ đã cao, sức khỏe không còn như hồi trẻ, vì vậy các bác sĩ đặc biệt quan tâm bà Cổ hơn.
“Bác sĩ Tiền! Tình hình của bà cụ thế nào rồi? Có cần sắp xếp máy thở không?”
Nạn nhân thiệt mạng trong hỏa hoạn thật ra có rất ít trường hợp chết cháy, đa số là chết vì ngộp khói và hít nhiều chất độc.
Chức năng tim phổi của người già vốn suy yếu, tình hình hiện tại càng thêm nguy cơ, nhưng bác sĩ Tiền lại lấy làm lạ, khẩu trang cũng không thể che nổi vẻ mặt hoang mang của bác sĩ.
“Không cần… Tình trạng cơ thể của bà cụ rất tốt, cực kỳ tốt, đường hô hấp rất sạch, không giống mới từ trong đám cháy ra ngoài.”
“Bà cụ vẫn còn hôn mê, nhưng có thể lát nữa sẽ tỉnh lại.”
“May quá, phúc lớn mạng lớn.”
“Nghe nói bà cụ còn tài trợ cho các học sinh vùng sâu vùng xa, ở hiền gặp lành mà.”
Những người tham gia giúp đỡ đưa nạn nhân bị thương nhẹ đưa đến bệnh viện đang trò chuyện rôm rả ngoài hành lang.
Bác sĩ Tiền cũng nói: “Có lẽ nhà của bà cụ không gần đám cháy, hoặc là đóng kín cửa nên khói độc không tràn vào nhanh, nói chung là mạng lớn.”
Mọi người đều gật gù đồng ý.
Nhưng bọn họ bỗng nghe thấy tiếng kêu la, tiếng kêu không lớn, nghe có vẻ khàn khàn rên rỉ, nhưng làm người ta nghe mà xót lòng.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ơi—”
“Bà Cổ tỉnh rồi?”
“Bà Cổ tỉnh rồi! Mau vào xem đi!”
“Mọi người đừng kích động, bệnh nhân cần không khí lưu thông!”
Bác sĩ Tiền nhanh chân đến bên giường của bà Cổ, bà Cổ nắm chặt cổ tay của bác sĩ, giọng còn khàn nhưng sốt sắng hỏi: “Bác sĩ! Bác sĩ có thấy một con mèo nhỏ gầy không? Là một con mèo mướp lông trắng có chỏm đen chỏm vàng trên lưng?”
Bà cụ ra dấu nôn nóng nhìn bác sĩ: “Nó to cỡ bằng chừng này, không hiểu sao ăn hoài không lớn…”
Bác sĩ Tiền vừa an ủi bà cụ vừa kiểm tra tình trạng cơ thể cho bà: “Bà đừng sốt ruột, đó là mèo bà nuôi sao? Bà là được một người tốt bụng cứu ra, chờ hiện trường được xử lý xong có thể quay về tìm, mèo rất khôn, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bà Cố sốt sắng giải thích: “Không, không phải mèo tôi nuôi, tôi mới không nuôi một con mèo gầy trơ xương thế đâu.
Nhưng tôi được nó cứu—”
Bà cụ bỗng im bặt không nói nữa, quay sang hỏi thử: “Bác sĩ, tôi thấy mình không có gì nghiêm trọng, khi nào tôi mới được xuất viện?”
Bác sĩ Tiền kiểm tra cơ thể cho bà cụ, càng kiểm tra càng thấy cơ thể của bà Cổ khỏe mạnh không ngờ, thậm chí còn tốt hơn sức khỏe của thanh niên hiện nay, bà cụ vốn cao tuổi mà gặp phải hỏa hoạn lớn như vậy, còn bị hôn mê, lẽ ra nên nằm viện quan sát thêm, nhưng kiểm tra tới lui vẫn không thấy cơ thể bà cụ bị gì nghiêm trọng, hơn nữa bà Cổ còn nôn nóng muốn ra viện sớm, vì vậy không lâu sau, bà Cổ được cho phép xuất viện về nhà.
Khi ra khỏi bệnh viện, bác sĩ Tiền vẫn còn cảm thán, không biết bà Cổ chăm sóc bản thân thể nào mà có một sức khỏe tốt ở độ tuổi cao như vậy.
Bà Cổ đi ra khỏi bệnh viện, vừa định kêu xe thì thấy một chiếc Volkswagen Passat màu đen dừng ngay trước mặt, cửa kiếng hạ xuống, bên trong là một thanh niên rất đẹp trai, tỏa ra khí chất vừa nhìn là thấy rất yên lòng, chính là Cao Thệ.
“Bà Cổ, bà muốn về nhà sao? Để cháu chở bà về.”
Bà Cổ hơi do dự, Cao Thệ thấy thẻ cảnh sát ra cho bà cụ nhìn: “Bà yên tâm, cháu là cảnh sát.”
Chiếc Volkswagen Passat màu đen này đa phần dùng làm xe công vụ, cộng thêm tướng mạo và khí chất đoan chính của Cao Thệ, khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng thân thiết, còn là cảnh sát, nên Cao Thệ thành công mời bà Cổ lên xe mình.
Anh lái rất vững vàng, từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột không giấu nổi của bà Cổ, anh hỏi: “Trông bà có vẻ rốt sắng lắm, là muốn tìm người nào sao?”
Bà Cổ ậm ờ: “Ừ, tôi đang tìm.”
Cao Thệ nói: “Bà nói cho cháu biết đi, cháu có thể giúp bà tìm.”
Xe dừng đèn đỏ, anh hơi nghiêng đầu, dưới góc nhìn của bà Cổ có thể thấy nửa mặt của anh, ánh mắt nghiêm túc sắc bén của anh để người ta không tự chủ mà tin tưởng.
Bà Cổ hơi do dự, đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn là nói: “Không cần, chỉ là tìm một con mèo nhỏ, không cần làm phiền cảnh sát.”
Cao Thệ không vòng vo nữa, chỉ là nói: “Lúc trước cháu có thấy bà cho một con mèo ăn, có phải con mèo tam thể đó không? Bà nuôi nó sao?”
Bà Cổ lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi làm gì nuôi mèo, tôi thấy con mèo đó gầy yếu đáng thương nên tiện tay cho ăn thôi.”
Cao Thệ trò chuyện với bà Cổ câu được câu không, người có bát tự toàn dương nên trên người có dương khí rất mạnh, dương hỏa trên vai bà Cổ lại rất yếu nên bà Cổ nhanh chóng thân cận với anh, mặc dù Cao Thệ không biết