Cao Cố Sanh là một người khiêm tốn, cậu biết trên thế giới có không ít tác phẩm nghệ thuật vĩ đại chỉ vẽ vài đường cọ nghuệch ngoạc để bộc lộ cảm xúc của tác giả, cậu nhìn đống giun bò trước mặt, cảm thấy có lẽ kiến thức của bản thân thiển cận, quyết định nghe người khác bình phẩm để mở rộng tầm mắt.
“Quả là một tác phẩm hoàn mỹ biết bao! Từ bức tranh tôi có thể cảm nhận sự tức giận vô bờ của họa sĩ trước hành động tàn phá thế giới của loài người!”
Tức giận?
“Bức tranh này làm lòng tôi tĩnh lặng, gợi tôi nhớ về cố hương, đó là một mảnh ruộng bát ngát bên chòm xóm ấm áp.”
Ấm áp?
“Nhìn những đường nét hoàn mỹ này đi— Họa sĩ là phái nam nhưng mang trong mình chủ nghĩa nữ quyền!”
?
“Nói bậy! Nhìn độ cong của nét vẽ này đi, rõ ràng họa sĩ là một người theo chủ nghĩa nam quyền!”
??
“Tôi lại cảm thấy, trong mắt một ngàn người có một Amleth của riêng mình, mọi người nhìn nhận bức tranh không giống nhau là bình thường, tôi cũng có nhận xét của mình, tôi cảm thấy họa sĩ là một người theo chủ nghĩa ăn chay, rõ ràng họa sĩ đang kêu gọi chúng ta bảo vệ toàn bộ động vật trên trái đất.”
(Amleth là một nhân vật trong truyền thuyết Scandinavia thời trung cổ, là nguồn cảm hứng trực tiếp của nhân vật Hoàng tử Hamlet, người anh hùng trong bi kịch Hamlet của William Shakespeare, Hoàng tử Đan Mạch.)
???
Cao Cố Sanh hoang mang vò tóc, thì ra mấy người này là chuyên gia chém gió, không biết tại sao lại có thể chém ra chân tình thực cảm thế không biết, nhưng sự cuồng nhiệt trong mắt họ không phải giả vờ.
Cao Cố Sanh gãi đầu, nhìn mọi người xung quanh ‘chu choa chu choa’ ‘ồ quao ồ quao’ vô cùng khí thế, có cảm giác đi lạc vào Hoa Quả Sơn.
Không lâu sau, chủ nhân của tác phẩm chính thức lộ diện, Cổ Kỳ lên sân khấu.
Trong hội trường chìm trong tiếng vỗ tay vang dội.
Cổ Kỳ mượn giảng đường của trường, phía sau là màn hình chiếu rất lớn, trên đó hiện lên dung nhan hoàn mỹ không tì vết của cậu ta.
Cậu ta có một đôi mắt xếch quyến rũ, ẩn chứa vẻ phong tình lẳng lơ.
“Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu của mình, tới đây thưởng thức tác phẩm của tôi…”
Giọng nói của cậu ta cũng mềm nhẹ hút hồn người, giống như hũ rượu ủ từ hoa mật, tỏa ra hương thơm khiến người ta đắm say.
Cao Thệ quan sát một vòng xung quanh, phát hiện có không ít người lộ ra ánh mắt mơ màng si mê, hai má hõm sâu, vẻ mặt phê pha, cũng có người giữ vững lí trí, nhưng lại khẽ gật gù thưởng thức, hiển nhiên rất có thiện cảm với người đứng trên đài.
Trực giác mách bảo cho Cao Cố Sanh biết chuyện này có vấn đề, sau đó có người xông lên bục cao— Không, Cao Cố Sanh chưa chắc đó có phải là người không.
Đó là một ảo ảnh màu bạc, tốc độ vượt qua mắt thường có thể thấy, Cao Cố Sanh không biết có phải là ảo giác không, cậu dường như thấy không gian xung quanh hơi méo mó, mơ hồ hiện ra một bóng người, nhưng khi nhìn kỹ lại thì xung quanh vẫn bình thường.
Một giây sau, Cổ Kỳ bỗng loạng choạng ngã xuống đất, trên người cậu ta toát ra một cái bóng màu đỏ, hoảng loạn chạy trốn.
Bóng bạc và bóng đỏ một trước một sau chạy đi, người ở bên dưới chỉ thấy Cổ Kỳ đột nhiên té xỉu, bỗng chốc trở nên rối loạn ầm ĩ, người chủ trì vội vàng lên đài duy trì trật tự, Cổ Kỳ được đưa tới bệnh viện, bỗng có người bên dưới hỏi: “Còn tiến hành đấu giá nữa không?”
Đây cũng là vấn đề mà mọi người muốn hỏi.
Nhưng khi mọi người nhìn lại bức tranh, trông nó chẳng khác gì tranh vẽ nghuệch ngoạc của con nít, đột nhiên không còn dục vọng điên cuồng muốn mua nữa, thậm chí có người không hiểu nổi hành vi như bị vong nhập hồi nãy của mình.
Mọi người đần mặt nhìn nhau, có không ít người rút khỏi danh sách đấu giá, cảm thấy vừa nãy điên cuồng muốn mua cho bằng được chẳng khác gì bị trúng tà.
Không ít phú thương và nhà sưu tầm ở đây theo đạo và tin vào tâm linh, bỗng chốc một lượng lớn người dẫn đầu đứng dậy, muốn rời khỏi buổi đấu giá đâu đâu cũng thấy quái dị này.
Người chủ trì không duy trì nổi trật tự và nụ cười trên môi được nữa, đành phải vội vả nói vài câu giảng hòa rồi bắt đầu buổi đấu giá.
Cao Cố Sanh nằm trong nhóm người ra khỏi giảng đường, cậu có linh cảm sau này sẽ không còn bị Cổ Kỳ quấy rối nữa.
…
“Nhãn Tình, đó là thứ gì vậy?”
“Hồ ly.”
“Hồ ly?”
“Ừ, một con hồ ly màu đỏ, có lẽ hoa văn màu đỏ ở mi tâm của Cổ Kỳ là nơi ẩn náu của nó.”
“Đáng ghét, nó lại nhập vào người khác!”
“Hướng mười giờ, người mặc áo đỏ đằng kia.”
“Hành động!”
Không ai ngờ rằng ‘hệ thống’ thế mà là một con hồ ly, càng không ngờ là tốc độ chạy trốn của hồ ly lại nhanh như vậy, đã thế còn dùng thủ đoạn cắt đuôi khó giải quyết.
Nó liên tục nhập vào người này đến người khác để đánh lạc hướng, hòng kéo dài thời gian, số người chạy trốn ngày càng nhiều, càng khiến công tác truy bắt khó khăn hơn.
Nhóm Ngân Linh sẽ bị những người bị nhập cản đường, hồ yêu cũng biết càng nhiều người bị nhập càng có lợi cho nó.
Huyền Ngọc không có thế mạnh về tốc độ, được Ngân Linh và Quỷ Ảnh thay phiên nhau túm hắn tốc biến liên tục, nhưng cũng vì vậy mà tiêu hao khá nhiều thể lực.
“Đến chỗ Kim Sắc Niên Hoa?”
Ngân Linh khiêng Huyền Ngọc cao hơn mình một cái đầu trên vai, nói: “Thạch Đầu ráng nhịn chút đi, pháp lực của hồ ly sắp cạn rồi!”
Nhưng mà, khi bọn họ đến trước Kim Sắc Niên Hoa, lại đụng trúng khó khăn khác.
Không thể không nói, hồ ly quyết chiến trận cuối cùng, đã chọn một nơi rất chi là đặc sắc.
Mặc dù cái tên Kim Sắc Niên Hoa rất phèn ói, nhưng bên trong có đủ loại trò mua vui, chỉ có bạn không ngờ tới chứ không phải là không có, nơi này khá là nổi tiếng trong làng chơi.
Nói thẳng ra là, người vào đây một phần là nhàm chán tới tìm thú vui, một phần là tìm thú vui để thăng hoa cảm xúc, một phần có thể hiểu là giao dịch mờ ám.
Người vào đây có không ít người có thân phận và địa vị, cũng không ít thành phần là con ông cháu cha hẹn nhau tới đây quẩy, mà những người giao dịch ngầm kia cũng rất ưa chuộng chỗ này, vì tính riêng tư rất cao, muốn vào cửa phải có thẻ hội viên hoặc được hội viên giới thiệu.
Dĩ nhiên nhóm Ngân Linh có thể vào, nhưng nếu vào bằng cửa chính, dù là dùng phép thuật hay trình ra thân phận cảnh sát đều sẽ bứt dây động rừng.
Cũng may Cao Thệ kịp thời chạy tới, đưa thẻ hội viên ra, một nhóm mấy người họ liền thuận lợi vào trong.
Khi đi ngang qua một phòng kín, ba dị cảnh có thính lực vượt xa người bình thường liền biến sắc, hiển nhiên là nghe thấy tiếng thì thầm bên trong.
“Khu số 3 này, chơi ghê thật.”
Cao Thệ không chỉ có một thẻ hội viên, anh phát hai thẻ còn lại cho Hoàng Sam và Thường Dương, hẹn gặp sáu người trong đây, sau đó