Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân theo quy luật vang lên, Kỷ Tiểu Dao không cần nhìn cũng biết người đến là ai. Không muốn anh nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình, cô trùm chăn qua đầu, rầu rĩ nói: “Mẹ đi rồi à?”
Kỷ Minh Diệu gật đầu, nhíu mày rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đột ngột lật chăn ra, trước mắt là cô gái với gương mặt tái nhợt, hai mắt đầy nước mắt.
Nếu Kỷ Nghiên Lệ ở đây, nhất định sẽ nghĩ có phải Tiểu Dao bị bệnh hay không, hay có trong người có chỗ nào không thoải mái. Nhưng theo bản năng, Kỷ Minh Diệu cảm giác sự việc không đơn giản như thế, nhớ lại lời nói của Kỷ Nghiên Lệ trong bữa cơm tối, sắc mặt anh tối hẳn đi.
Một người nằm một người ngồi, trong phòng ngủ nhất thời tĩnh lặng không có âm thanh nào. Kỷ Minh Diệu nhắm mắt, ôm cô gái vào trong lòng mình, giống như rất nhiều lần Kỷ Tiểu Dao không thoải mái trước đây, anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Bụng đau hay là đầu đau, anh xoa cho được không?”.
Có lẽ là giọng nói của anh quá dịu dàng, những ấm ức trong lòng Kỷ Tiểu Dao càng bộc phát. Nước mắt chảy nhanh hơn, ôm anh thật chặt, tựa đầu vào trong lòng anh, rốt cuộc rầu rĩ khóc ra tiếng: “Hức… Hức… Em khó chịu, chỗ nào cũng khó chịu!”
Kỷ Minh Diệu ôm cô, âm thầm siết chặt tay, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, bàn tay khác lại cực kỳ dịu dàng, chậm rãi vuốt sau lưng cô, dịu dàng nói: “Vậy để anh xoa cho em, xoa một chút sẽ hết đau!”
Chim tước nhà bên cạnh nuôi phát ra tiếng hót ríu rít, đánh thức giấc ngủ của cô.
Kỷ Tiểu Dao từ từ tỉnh lại, đầu rất đau, hai mắt sưng, cảm giác cả người mềm nhũn. Cảm giác này không hề xa lạ, từ nhỏ cơ thể cô đã không tốt, thường hay ốm, đau nhẹ, nên với những phản ứng sinh lý kiểu này cô đã quen.
Hai mắt nhìn trần nhà màu trắng hồi lâu, cả đầu như lâng lâng, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, cửa đã bị đẩy ra, đi vào là Kỷ Minh Diệu ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận cầm khay trên tay. Anh đi đến đầu giường cô, đặt khay lên cái tủ nhỏ bên cạnh rồi cúi xuống sờ trán Kỷ Tiểu Dao, mặt mày giãn ra một chút: “Tốt hơn rồi, không sốt.”
Kỷ Tiểu Dao hơi mệt, nhìn cái khay anh mang vào, phía trên có cháo, trứng gà, sữa, còn có một ly nước lọc cùng mấy viên thuốc.
Tuy không muốn động đậy nhưng cô vẫn nói với Kỷ Minh Diệu: “Em muốn đánh răng, rửa mặt trước.” Cô thích sạch sẽ, ngủ dậy rồi tuyệt đối không chấp nhận chưa đánh răng rửa mặt mà đã ăn.
Kỷ Minh Diệu gật đầu, tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường cô, hôm nay là Chủ nhật không cần đến trường.
Có thể là do tối hôm qua bị sốt, trên người ra mồ hôi, nên cảm thấy dính dính, không thaoir mái. Thực ra, Kỷ Tiểu Dao còn muốn tắm nhưng nghĩ đến Kỷ Minh Diệu sắp phải ra ngoài nên không muốn làm phiền anh. Cô đành nhìn, nhìn gương quan sát mặt. Vừa nhìn thấy cô gái trong gương thì cô hoảng sợ, tóc rối bù, gương mặt tái nhợt, hai mắt sưng húp. Dáng vẻ chật vật thế kia, là cô ư?
Thất thần nhìn gương một lúc, nghe thấy tiếng Kỷ Minh Diệu thúc giục ở bên ngoài, cô mới nhanh chóng rửa mặt.
Ăn điểm tâm xong thì uống thuốc, Kỷ Minh Diệu hài lòng nhìn cô nằm xuống giường, sau đó chỉnh chăn cho cô, rồi dặn dò vài câu, nhắc cô hôm nay không được ra ngoài, phải nằm ở nhà nghỉ ngơi. Xong xuôi, anh mới yên tâm đi ra ngoài.
Kỷ Tiểu Dao nghe được tiếng bánh xe ô tô dần dần đi xa, lật trái lật phải trên giường hai cái, mắt tuy muốn ngủ nhưng lại không thể nào ngủ được.
Cô nghĩ ngợi rồi đứng lên, ngồi vào bàn học lấy bút và giấy ra viết thư, viết được hai dòng, yên lặng trong giây lát, do dự rồi vo tròn tờ giấy ném và sọt tác bên cạnh. Viết lại một cần nữa, lặp đi lặp lại, cô cũng không biết mình đã biết bao nhiêu lần. Mặt trời đã lên rất cao, mắt cô rất xót rồi, Kỷ Tiểu Dao mới viết xong hai dòng chữ. Sau đó, bỏ thư vào phong bì, viết tên người nhận: Triển Phi.
Cô đi nhà tắm tắm rửa, xoa một ít phấn để che giấu gương mặt tái nhợt của mình, cảm thấy ổn rồi, cô mới cầm theo bức thư ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà Triển Phi, bởi nhà ở khu nhà quân đội cũng không khó tìm.
Mỗi hộ gia đình đều có một khu nhà riêng, trên cổng có đề tên, chẳng bao lâu cô đã tìm được nhà Triển Phi. Trước cửa là một chiếc xe có cắm cờ đỏ trông rất hoành tráng, Kỷ Tiểu Dao nhìn biển số xe, hai số đầu là ‘00’, biểu hiện thân phận của chủ nhân chiếc xe này không tầm thường.
Cô vốn muốn đem thư đặt vào hộp thư rồi đi, nhìn trái phải xung quanh không phát hiện có người thì mới làm.
Song, khi đó có một người đàn ông trung niên mặc quân trang bước nhanh từ cầu thang xuống. Ông ta là sĩ quan phụ tá bên cạnh Triển Quang Quốc, đang ở dưới lầu chờ Triển Quang Quốc, dựa vào sự mẫn cảm của người lính, ông ta phát hiện ra Kỷ Tiểu Dao ở ngoài cửa, vội bước ra ngoài.
Do ông ta từng đến thị trấn nhỏ cùng bố con nhà họ Triển nên dễ dàng nhận ra Kỷ Tiểu Dao. Thấy cô thập thò ngoài cửa, ông ta không khỏi nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Tiểu Dao có tật giật mình, cười gượng hai tiếng, rồi giao bức thư cho ông ta, nói: “Nhờ chú giao bức thư này cho Triển Phi.”
Vừa mới dứt lời, nghe thấy giọng nói oang oang của