Sáu giờ tối, Kỷ Minh Diệu thả nhẹ bước chân, thong thả về nhà. Từ chối ý giúp anh chuẩn bị cà phê của người giúp việc, anh sải bước lên lầu. Đẩy cửa phòng Kỷ Tiểu Dao ra, liếc mắt một cái nghĩ rằng trong phòng không có người, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh mắt anh phát hiện tấm chăn trên giường hơi cuộn lên, giống như có người đang nằm trong đó. Anh nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng tới gần, kéo chăn ra, dưới chăn lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì ngộp thở của một cô gái. Anh cúi người hôn một cái rõ to, vui vẻ nói: “Lớn thế rồi mà còn chơi trò chơi ngây thơ như thế này!”
Tay Kỷ Tiểu Dao đẩy gương mặt đang ghé sát mặt cô của anh ra, phản bác: “Không có đâu, như thế này em mới thấy ấm.”
Kỷ Minh Diệu biết trong lòng cô đang căng thẳng nên cũng không vạch trần lời nói dối ngây thơ này. Anh cởi áo vest trên người ra rồi nằm xuống giường.
Kỷ Tiểu Dao không ngờ tốc độ của anh nhanh như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị người ta đoạt lấy. Theo bản năng đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh dễ dàng cố định đặt hai bên sườn.
Kỷ Tiểu Dao gật gù đắc ý trốn anh, nhân lúc tránh thoát được một chút mới há miệng kêu to: “Chờ một chút, chờ một chút! Anh xấu lắm, em còn chưa chuẩn bị tốt!”
Kỷ Minh Diệu cười khẽ, lật chiếc chăn ngăn giữa hai người lên, khiến thân thể cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh: “Thế này mà còn nói chưa chuẩn bị tốt à?”
“Không phải… Em muốn nói là…” Cô hốt hoảng, ánh mắt quét qua người vẫn còn ăn mặc ngay ngắn là anh, tiếp tục nói: “Em muốn nói anh còn chưa tắm rửa kìa!”
“À!” Kỷ Minh Diệu tự hỏi một chút, rồi gật đầu đồng ý. Anh nghĩ mình nên cho cô thêm một chút thời gian nữa: “Được rồi, vậy em chờ anh một chút.”
Người vừa rời đi, Kỷ Tiểu Dao lập tức bật người dậy, tùy tiện cầm một chiếc quần dài mặc trên người, vòng vo loạn xạ trong phòng như ruồi bọ bị mất đầu. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, cô nhanh chóng vực dậy tinh thần nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Một lúc sau, anh để trần nửa người, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Anh thấy cô ăn mặt ngay ngắn đứng bên cạnh bàn, nhíu mày hỏi: “Em làm sao thế?”
Kỷ Tiểu Dao cười gượng: “Không làm sao cả, nằm trên giường một thời gian dài nên em muốn xuống giường hoạt động một chút thôi.”
“Ừm, vậy chắc em đã hoạt động xong rồi phải không? Bây giờ lại đây đi!”
Kỷ Tiểu Dao cảm nhận được anh sắp tức giận, hơi chột dạ, dù sao đây là do chính cô nhận lời. Mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng tới thời điểm quan trọng cô lại muốn lui bước.
Cô nắm chặt tay, chậm rãi đi qua, ánh mắt nhìn chăm chú vào giọt nước vẫn còn đọng lại trên cơ ngực của anh. Giọt nước lăn trên người, anh đã bước tới, trực tiếp ôm cô đặt trên chiếc giường đằng sau.
Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt lại: Chết thì chết đi!
Kỷ Minh Diệu vừa thấy vẻ mặt như lên chiến trường chịu chết của cô, đã nghĩ muốn cắn cô một cái, trên thực tế anh cũng đã nhắm ngay môi cô cắn xuống. Nghe tiếng cô kêu đau, anh lại mềm lòng, buông răng nanh, sửa thành ngậm lấy.
Anh càng hôn càng thành thạo, Kỷ Tiểu Dao từ từ theo sự dẫn dắt của anh. Đột nhiên anh rời khỏi môi cô, ngậm lấy thùy tai.
Đụng tới điểm mẫn cảm, người cô hơi run, xoay đầu nhìn về phía anh, hừ, rên nhẹ một tiếng: “Á…”
Anh nhanh chóng nâng mắt nhìn cô, thấy ánh mắt cô đọng một tầng hơi nước mỏng manh, ánh mắt luôn tỉnh táo dần dần trở nên mông lung. Đáy mắt anh u ám, tay bắt đầu vén áo cô lên.
Theo bản năng, cô tránh ra một chút nhưng lại bởi vì ý thức dần mơ hồ, toàn thân trở nên mềm nhũn ra mà đành bó tay không làm gì được, để mặc anh chậm rãi làm càn.
***
“Em muốn nói điều này!”
Kỷ Minh Diệu thật sự rất muốn cắn cô, nhưng vẫn nghe lời cô: “Em nói đi!”
Nước mắt đong đầy hai mắt, Kỷ Tiểu Dao nói: “Em muốn nói với anh, sau này anh phải vĩnh viễn đối tốt với em, nếu không… Nếu không…” Còn chưa nói hết câu mà nước mắt cô đã trào ra ngoài.
Kỷ Minh Diệu đau lòng, hôn lên mắt cô: “Ai, ngốc quá, sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày anh bị em tra tấn đến chết. Em đã muốn nghe anh nói thật, vậy anh cũng không nói dối em nữa.”
“Từ lúc học trung học, mỗi ngày, ngoại trừ việc học, vội vàng theo ba ra ngoài, thời gian rảnh rỗi còn lại, anh cũng có tìm bạn gái nhưng không duy trì đến cùng.”
Kỷ Tiểu Dao mím môi, lộ vẻ đáng thương, muốn khóc lại không thể khóc được, lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Anh dán lên lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả vào, khiến cô hơi rụt đầu lại: “Bởi vì, dù làm cách nào thì trong đầu anh cũng hiện lên gương mặt của em. Khi đó, anh đã biết