“Lệ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, vừa rồi Hứa phó tổng...”
Bụp.
Dung Thành còn chưa kịp giải thích xong đã bị Lệ Hàn Quân hung hăng đạp một đạp vào bụng, sau đó hắn còn châm trọc: “Một khi Hứa Vy Lương còn chưa ly hôn với tôi, thì cô ta vẫn còn là Lệ phu nhân, anh là thứ gì chứ, chuyện giữa vợ chồng tôi, đến lượt anh nhúng mũi chắc?”
Lực chân mạnh vô cùng.
Dung Thành bị đá đến nỗi đứng không vững, lùi về sau nửa mét, gục xuống ôm bụng, không đứng thẳng lên được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra…
“Dung Thành!” Đôi mắt Hứa Vy Lương khẽ nhíu lại, vội khuỵu xuống đỡ hắn: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao…”
Dung Thành lắc đầu.
“Lệ Hàn Quân, anh điên rồi sao?” Hứu Vy Lương không chịu được quay sang đấu khẩu với hắn.
“Đau lòng sao?” Lệ Hàn Quân tóm lấy cổ của Hứa Vy Lương, đẩy cô vào góc tường, nổi giận đùng đùng: “Hứa Vy Lương, cô đừng quên thân phận của mình, cô muốn ly hôn thì ly hôn, không ly hôn thì không ly hôn, cô coi Lệ Hàn Quân tôi là cái gì chứ?”
Lưng đập vào tường, Hứa Vy Lương hít một ngụm khí lạnh, hung hăng cắn lưỡi, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói với Dung Thành: “Dung Thành, anh ra ngoài trước đi.”
Dung Thành không yên tâm: “Nhưng cô...”
“Tôi có thể giải quyết được.”
Dung Thành nghe vậy mới rời đi.
Trong phòng bệnh, lực tay của Lệ Hàn Quân càng thêm mạnh, Hứa Vy Lương bị bóp đến sắp nghẹt thở, không thể không giải thích: “Tôi và Dung Thành chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, dù anh nói tôi thế nào thì tiểu Bảo cũng là con của anh, không tin thì có thể đi xét nghiệm DNA, sau này, nếu tôi không còn nữa, anh nhớ đối tốt với nó...”
“Cái gì mà cô không còn nữa?” Người đàn ông nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô: “Hứa Vy Lương, rốt cuộc cô đang giở trò gì vậy!”
“Trước đây tôi luôn cho rằng dù anh có yêu tôi hay không thì tôi cũng không nhận thua. Suốt mấy chục năm cuộc đời dài đằng đẵng, anh không gặp tôi thì tôi sẽ ép anh gặp tôi, không yêu tôi thì tôi sẽ chiếm lấy thân thể anh, sẽ có một ngày anh mềm lòng. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy,