Từ sau ngày ở bệnh biện hôm đó, Lệ Hàn Quân không còn gặp lại Hứa Vy Lương nữa.
Buổi trưa, sau khi bàn bạc hợp đồng với khách hàng xong, Lệ Hàn Quân mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn từ bao giờ, sạc pin vào, màn hình điện thoại hiện lên một cuộc gọi nhỡ.
Số máy hiển thị là Hứa Vy Lương.
Đứng trước cửa sổ, hắn định gọi lại nhưng bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu, do đó hắn đưa hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, châm lên.
Khói thuốc lan ra khắp phòng, biểu cảm của hắn vô cùng phức tạp.
“Lệ tiên sinh, không hay rồi!” Trợ lý đột nhiên lao vào, đến cửa cũng không thèm gõ: “Phu nhân và tiểu thiếu gia gặp chuyện rồi.”
Động tác hút thuốc của Lệ Hàn Quân bỗng khựng lại, vội vàng dập điếu thuốc trên tay.
Lúc đi đến hiện trường tai nạn, thấy xe của Hứa Vy Lương bị đâm đến biến dạng.
Xe dừng lại, lúc hắn đi từ trên xe xuống, vừa hay, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến tai hắn…
“A!”
Là giọng của Hứa Vy Lương!
Ở cánh rừng cách đó không xa, Hứa Vy Lương đang ôm lấy tiểu Bảo, áo của cô bị người ta xé rách, lộ ra làn da trắng ngần và đôi vai gầy gò, mặt bên trái hơi phồng lên, khóe miệng có vết máu, biểu cảm đau khổ.
Từng giọt mồ hôi lạnh trên đầu nối đuôi nhau rơi xuống…
Còn mấy tên côn đồ kia như đang chơi với thú cưng, cười cợt tiến đến gần, đoạt lấy tiểu Bảo, nhấc bổng lên không trung.
Tiểu Bảo còn tưởng người đàn ông đó đang đùa với nó.
Vui vẻ cười khúc khích.
“Xem ra vụ làm ăn này cũng lời ra phết, không những bắt được trẻ còn được tặng thêm người lớn.” Lão nhị đạp lên lưng Hứa Vy Lương một đạp, Hứa Vy Lương nằm rạp xuống đất, cánh tay bị miết sầy da, cô đưa tay hướng về phía tiểu Bảo: “Đừng làm hại tiểu Bảo! Trả nó cho tôi…”
“Nhìn xem, mắt này, mũi này, thật giống Lệ phu nhân…” Lão tam cười gian tà, liền đổi chủ đề: “Muốn cứu con đúng không?”
Hứa Vy Lương nhìn tiểu Bảo, lòng đau như cắt: “Đúng, chỉ cần các người tha cho con tôi, tôi có thể cho các người tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền…”
“Tiền? Ai chả biết cô chỉ là Lệ phu nhân hữu danh vô thực chứ, lâu lắm rồi anh em chúng tôi không được động đến đàn bà rồi, cô muốn cứu con, vậy thì cởi đồ, quỳ xuống hầu hạ mấy anh em chúng tôi, nếu cảm thấy thoải mái, chúng tôi sẽ tha cho nó, ha ha…”
Hứa Vy Lương bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, máu tươi tuôn rơi theo nắm tay.
Ánh mắt dừng trên chiếc xe đang đỗ bên đường cao tốc, thùng xe đã hỏng rồi, thậm