Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 15


trước sau

Khi Dung Thành thấy cuộc gọi với Hứa Vy Lương bị đứt đoạn, hắn biết ngay đã xảy ra chuyện. Lúc hắn lao đến thì chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của mấy tên côn đồ chạy mất.
Lệ Hàn Quân thì ôm Hứa Vy Lương đi từ dưới vực lên.
“Hứa phó tổng, tiểu thiếu gia!” Dung Thành chạy đến, trong lòng đầy hối hận, hắn hận bản thân sao không nhận được tin tức sớm hơn, hận bản thân sao không đến đây sớm hơn…
Hắn lập tức liên hệ với bệnh viện, hắn hận Lệ Hàn Quân tuyệt tình, nếu không tại hắn ta, sao Hứa Vy Lương lại ra nông nỗi này chứ? Hắn muốn đỡ lấy Hứa Vy Lương nhưng lại bị Lệ Hàn Quân đạp một đạp lùi ra.
Lệ Hàn Quân ngồi trong xe, vẫn cứ ôm chặt lấy Hứa Vy Lương.
Còn Hứa Vy Lương thì vẫn đang ôm tiểu Bảo.
Biểu cảm trên mặt hắn bình tĩnh đến kỳ lạ, bình tĩnh đến nỗi khó mà nhận ra đang vui hay buồn.
Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, trong đầu hắn có vô số hình ảnh và cảnh tượng đang đan xen vào nhau, nụ cười của cô, sự quậy phá của cô, sự bá đạo và mạnh mẽ của cô, hình ảnh cuối cùng như một đoạn gif cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Cô nhảy xuống vực ngay trước mắt hắn.
Khắp người đầy máu.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Hứa Vy Lương và tiểu Bảo được đưa vào phòng cấp cứu. Hôm nay trời bắt đầu có tuyết rơi, ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, Lệ Hàn Quân châm một điếu thuốc, đôi mắt u ám như sắp ngập trong nước.
“Tam thiếu gia, lần bắt cóc này là có âm mưu.” Dung Thành không muốn để mấy tên hung thủ kia có thể tiêu diêu tự tại: “Hai giờ trước, tôi nhận được tin có người muốn mua mạng của tiểu thiếu gia ở chợ đen, mục đích của đối phương là muốn giết chết tiểu thiếu gia.”
Lệ Hàn Quân nheo mắt: “Anh nói cái gì?”
“Đám bắt cóc biết rõ Hứa phó tổng là Lệ phu nhân, nhưng lại không đòi tiền, khăng khăng đòi mạng. Lệ tiên sinh, lẽ nào anh không nghĩ ra tiểu thiếu gia có chuyện thì ai được lợi à?”
Lá bên ngoài cửa sổ đang rơi, màu vàng chói, nổi bật trên nền tuyết trắng, vô cùng chói mắt.
Đèn phòng phẫu thuật đã tắt.
Bác sỹ tháo khẩu trang đi ra, mặt buồn rầu: “Xin lỗi Lệ tiên sinh, chúng tôi đã dốc hết sức rồi. Tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, huyết quản rất bé, bị ngã như vậy đã khiến cho huyết quản vỡ ra, nay đã chết não, chúng tôi không thể làm gì được nữa…”
Chết não…
Năm ngón tay Lệ Hàn Quân nắm chặt lại, đây là đứa con đầu lòng của hắn, hắn còn chưa nhìn nó lần nào mà giờ đã biến thành một thi thể “chết não”.
Quanh người hắn toát ra một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy áp lực, hắn lại hỏi: “Phu nhân của tôi thì sao? Cô ấy sao rồi?”
“Não Lệ phu nhân bị thương nặng, tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện ở eo của Lệ phu nhân, vết thương cũ chưa khỏi đã lại xuất hiện vết thương mới, tình hình rất xấu, còn cô ấy có tỉnh lại được không…”
“Tôi không muốn nghe thấy đáp án thứ hai!” Lệ Hàn Quân lạnh lùng ngắt lời bác sỹ, đáy mắt toát lên sự u ám khiến người khác hãi hùng, bác sỹ lắp bắp gật đầu: “Lệ phu nhân nhất định sẽ tỉnh lại…”
Lúc Hứa Vy Lương

được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tay cô vẫn còn giữ tư thế cũ, như vẫn đang ôm tiểu Bảo.
Lệ Hàn Quân nhìn cô, lòng như bị chặn một cục đá lớn.
Nặng nề, khiến hắn không thở nổi.
“Hàn Quân, chị sao rồi?” Tiếng hỏi gấp gáp của Hứa Uyển truyền đến từ ngoài cửa.
Cô ta nghe thấy lúc bắt tiểu Bảo, Hứa Vy Lương cũng rơi xuống vực theo, trong lòng rất mong chờ, có khi Hứa Vy Lương chết đi, ghế Lệ phu nhân sẽ nhanh chóng thuộc về cô ta.
Dù sao cũng là chị em ruột, nên cô phải giả bộ quan tâm, vội lao đến bệnh viện.
Lệ Hàn Quân nheo mắt nhìn cô ta mấy giây: “Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, còn đang hôn mê, em nghe được tin từ đâu vậy?” Chuyện liên quan đến tiểu thiếu gia nhà họ Lệ đều được bảo mật.
Hứa Uyển đến nhanh quá rồi.
Hứa Uyển ngẩn người, thầm than không xong rồi, lập tức giải thích: “Em… em thấy anh không trả lời tin nhắn của em, cho nên em đã đi tìm thư ký của anh, cô ấy nói anh đang ở bệnh viện.”
Lệ Hàn Quân vẫn không hề thu lại ánh mắt.
“Xin lỗi Hàn Quân, em không cố ý theo dõi anh.”
“Hứa nhị tiểu thư, bây giờ cô nên vui mới phải chứ?” Dung Thành vừa nghĩ đến Hứa Vy Lương đang hấp hối cùng tiểu thiếu gia chết não, liền không kìm được mà khiêu khích: “Cuối cùng cũng đã diệt trừ được hai mầm họa, thiếu chút nữa thôi là có thể ngồi ổn trên ghế Lệ phu nhân rồi.”
“Anh… anh có ý gì?” Hứa Uyển chớp mắt, nước mắt bắt đầu tuôn rơi: “Lẽ nào anh cho rằng chuyện này là tôi gây ra ư? Dù sao tiểu Bảo cũng là cháu tôi, sao tôi có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm vậy chứ?”
Dung Thành hận không thể tìm ra chứng cứ, ngay lập tức đập vào mặt cô ta: “Chuyện trước đây cô làm, có cái nào là hiền lương thục đức đâu?”
“Anh… anh…” Hứa Uyển bị trọc tức điên lên, chớp mắt, giả bộ như sắp hôn mê: “Tôi biết anh là người tình của chị tôi, chị ấy gặp chuyện, anh buồn là đúng thôi, nhưng anh đừng có quá đáng…”
Nói rồi, cô ta quay sang nhìn Lệ Hàn Quân hòng tìm sự an ủi, nhưng nào ngờ Lệ Hàn Quân lại lạnh lùng nói: “Hứa Vy Lương còn chưa tỉnh, sức khỏe của em vốn không tốt, bệnh viện không thích hợp với em, em về trước đi.”
Hứa Uyển thật sự tức muốn ngất luôn tại chỗ.
Sao đột nhiên Lệ Hàn Quân lại lạnh nhạt với cô như vậy?
Lẽ nào Lệ Hàn Quân thật sự tin lời của Dung Thành sao?
Cô giả vờ gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện, vội vàng tìm Diệp Cẩn thương lượng.
Nghe Hứa Uyển nói xong, Diệp Cẩn nói: “Tiểu Uyển yên tâm, mẹ đã đưa mấy tên côn đồ kia ra nước ngoài rồi, Lệ Hàn Quân có muốn tra cũng không tìm được đầu mối.”
Lúc này Hứa Uyển mới trút được gánh nặng.
“Vậy thì tốt rồi, không thể để chuyện này ngăn cản con thành Lệ phu nhân được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện