Đêm khuya yên ắng, vạn vật tĩnh lặng.
Hứa Vy Lương nằm trên giường, sau khi được cấp cứu một lần nữa, cô nằm dài trên giường như một thi thể. Cả một ngày rồi, cô không ăn, không uống, cũng không nói chuyện.
Lệ Hàn Quân có làm gì thì cô cũng không có phản ứng lại.
Lúc này, hắn ôm chăn nằm trên ghế sofa giữa phòng bệnh.
Trong đêm tối, cô đặt chân xuống đất, cơ thể đau nhức, nhưng cô không hề dừng bước, mãi đến khi chạm đến bàn uống nước gần đó, đi đến gần đĩa hoa quả, bên trên có một con dao…
Cô đưa tay ra, không hề lấy hoa quả trên đĩa, mà cầm lấy con dao!
Cô cầm dao, lặng lẽ quay người, nhắm đến phía sofa, trong bóng tối, con dao sắc bén lóe lên tia sáng u ám đến lạnh người. Hứa Vy Lương ngắm chuẩn trái tim của người nằm trên sofa, sau đó giơ cao con dao lên…
Con cô mới như một trang giấy trắng, chưa biết gì, vậy mà đã mất mạng rồi.
Tất cả đều là do con tiện nhân Hứa Uyển ban cho, nhưng Lệ Hàn Quân, thân là ba của tiểu Bảo, vậy mà lại bao che hung thủ.
Cô không có người thân, bạn bè, không có gì cả, mục đích sống duy nhất là trả thù cho tiểu Bảo.
Để nó không còn cô đơn khi xuống hoàng tuyền.
Khi con dao sắp xuyên qua lớp áo mỏng manh trên tim hắn, đôi tay của Lệ Hàn Quân khẽ nắm lại. Thực ra lúc cô bước xuống giường hắn đã tỉnh rồi.
Hắn khẽ nín thở.
Hắn đang chờ, chờ xem cô có ra tay không…
Mấy giây sau đó, cơn đau trong dự liệu không hề ập tới, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân khẽ dừng lại, trong đêm tối, hắn không hiểu Hứa Vy Lương đang nghĩ gì.
Một giây sau, đôi môi của hắn bỗng bị một đôi môi ấm áp, mềm mại phủ xuống.
Mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, chiếc lưỡi nhỏ của Hứa Vy Lương to gan mút lấy vành môi hắn, càn quét xung quanh. Lần nào cũng mang theo ý vị câu dẫn và trêu ngươi.
Cô cởi dép, ngồi lên người hắn.
Ong một tiếng, Lệ Hàn Quân liền mở mắt ra.
Một tay Lệ Hàn Quân ôm lấy mông cô, không tin được mà nhìn cô: “Cô làm gì vậy?”
Giọng