"A"
Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm.
Trán Hứa Vy Lương toát mồ hôi hột, trong nháy mắt, lớp ngụy trang mạnh mẽ bị đánh tan: "Dừng lại...đây là con anh, anh sẽ làm nó bị thương mất! Xin anh...mau dừng lại..."
"Em gái ruột của cô bị cô hại mất xác dưới biển, cô dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái ở đây mang thai sinh con?"
Lệ Hàn Quân bóp khuôn mặt cô đến biến dạng, muốn tư thế của cô phải thật sâu và mãi cho đến khi vào tận sâu trong u cốc, càng lúc càng mạnh mẽ...
Cô bị hắn đâm đến mất hồn mất vía, từ đau đớn đơn thuần thành đau đớn cực độ.
Hứa Vy Lương biết hắn không yêu cô, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn máu lạnh đến vậy, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô và đứa nhỏ!
Mùi máu tươi nồng bỗng nhiên tràn ngập không gian...
Đầu mũi Lệ Hàn Quân hơi chấn động, động tác không khỏi ngừng lại, cúi đầu mới nhìn thấy nơi hai người giao hợp chảy ra một vùng đỏ thẫm, đem ghế sô pha dưới thân nhuộm thành màu máu...
Thân dưới Hứa Vy Lương máu chảy ồ ạt.
Cả căn phòng nhất thời yên lặng.
"Tam thiếu gia, cái này... Lệ phu nhân cô ta..." Cô bồ nhí nhìn đến ngây ngốc.
"Im miệng!" Con ngươi đen u ám của Lệ Hàn Quân nhíu lại, văng tục một câu, không do dự mà rút vật đó ra, lấy điện thoại lập tức gọi đi.
Tầm mắt Hứa Vy Lương dần dần trở nên mơ hồ.
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể cô trở nên lạnh lẽo...
Mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse vội vã lo lắng chạy đến.
Vẫn còn chưa kịp mở miệng, Lệ Hàn Quân liền đưa ra mệnh lệnh kì quái: "Xem xem đứa bé đã chết chưa? Vẫn chưa chết thì mổ bụng cô ta lấy đứa bé ra."
Hắn thậm chí còn không thèm liếc Hứa Vy Lương một cái.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ run lẩy bẩy nói có thể chuẩn bị làm phẫu thuật mổ bụng được rồi, sau đó Lệ Hàn Quân nghiễm nhiên không cho phép bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô.
Hứa Vy Lương cảm giác được con dao phẫu thuật sắc bén của bác sĩ rạch bụng cô ra.
Cô giống như con cừu con chờ bị làm thịt nằm trên mặt đất, bị cô bồ nhí và Lệ Hàn Quân quan