Hứa Vy Lương không muốn lại phải nằm viện, nơi đó toàn tin tức chết chóc, cô gọi điện cho Dung Thành, bảo hắn đón cô xuất viện rồi đưa cô ra khu mộ ở ngoại thành, cô muốn đi thăm con cô.
Toàn bộ hành trình cô không vui cũng không buồn, lặng đi tựa như một pho tượng.
Cô nhìn bức ảnh nhỏ trên bia mộ.
Trong hình, Tiểu Bảo cười thật ngọt ngào.
Không biết trời đã mưa từ khi nào, mây đen giăng đầy trời không nhìn thấy chút ánh sáng. Dung Thành cầm một chiếc ô lớn màu đen: “Phu nhân, cô phải kiềm chế đau thương rồi thay đổi đi, tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, cậu ấy nhất định cũng hy vọng cô giữ gìn sức khỏe.”
Chớp mắt, mưa đã xối xả rồi, rơi lốp bốp vào ô rồi lại tí tách rơi xuống mặt đất.
Cô nói: “Gần đây Diệp Cẩn và Hứa Uyển có động tĩng gì không?”
“Bọn họ tung tin đồn về quan hệ giữa cô, Tam thiếu gia và Hứa Uyển rồi, chắc Tam thiếu gia vẫn một mực không chịu ly hôn với cô khiến cô ta nôn nóng, nên muốn mượn áp lực của dư luận đế khiến hai người nhanh chóng ly hôn.”
“Ha, ly hôn?” Đáy mắt Hứa Vy Lương chợt lóe lên ý nghĩ âm u khát máu, đầu ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve bia mộ lạnh như băng, cô nói: “Bọn họ biết dùng dư luận, chẳng lẽ tôi không biết sao? Anh cũng giúp tôi tung tin đồn...”
Nghe Hứa Vy Lương kể mấy sự thật kia rất rõ ràng rành mạch, Dung Thành chợt chớp mắt.
Hắn không ngờ rằng, hóa ra Hứa Vy Lương lại biết nhiều chuyện ác độc liên quan đến Hứa Uyển và Diệp Cẩn đến vậy...
Thăm Tiểu Bảo xong, Hứa Vy Lương quay về biệt thự nhà họ Lệ.
Cô gặp Hứa Uyển tại khúc rẽ ở hành lang.
Ngày đó, sau khi bệnh tâm thần của Hứa Uyển phát tác, cô được Lệ Hàn Quân giữ lại ở biệt thự nhà họ Lệ để tiện chăm sóc. Nhưng Lệ Hàn Quân chưa bao giờ quay về ở cùng với cô ta, cô ta gọi điện cho Lệ Hàn Quân, hắn luôn nói là bận hoặc không có thời gian.
Thấy Hứa Vy Lương xuất viện, Hứa Uyển bỗng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như ánh mắt của Lệ Hàn Quân, cô nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Vy Lương, không phải chị thích giả bộ yếu đuối sao? Sao không tiếp tục ở lại bệnh viện mà giả bộ đi? Chị có bệnh AIDS, sắp chết rồi mà không chịu yên thân, còn muốn quyến rũ Hàn Quân sao? Chị cho rằng anh ấy yêu chị thật ư? Chẳng qua chỉ vì con chị chết rồi anh ấy thương hại chị thôi! Còn nữa, chị đã đi thăm mộ con chị chưa?”
Hứa Vy Lương vỗn không muốn phí lời với cô ta nhưng vừa nghe thấy mộ của Tiểu Bảo thì lại không kiềm chế được cảm xúc: “Cô muốn nói gì?”
“Tiện nhân! Ngày đó chị dám hãm hại tôi, chị nói xem tôi xử lý tro cốt của con trai chị như thế nào đây? Đương nhiên là cho chó ăn rồi...”
Hứa Vy Lương tát một cái lên mặt Hứa Uyển, cố ý cào móng tay dài lên mặt cô ta để lưu lại trên đó vài vệt máu, máu đầm đìa trên miệng vết thương, đau đến mức Hứa Uyển phải ôm mặt, hét thất thanh: “A! A! Mặt của tôi, chị dám cào mặt tôi?”
Vẻ mặt Hứa Uyển dữ tợn, điên cuồng nhào về phía