Từ hôm đó trở đi, Lệ Hàn Quân mấy ngày liền đều ngủ ở công ty.
Tâm trạng của Hứa Vy Lương không có gì tiến triển, thích ngây người ngồi nửa ngày ở cửa sổ, người hầu hận không thể ở bên cô 24/24, sợ cô nghĩ không thông mà nhảy từ cửa sổ xuống.
“Thả tôi ra, tôi không bị điên... Là con tiện nhân Hứa Vy Lương hãm hại tôi...” Tiếng ồn ào của Hứa Uyển từ trên gác mái truyền xuống, Hứa Vy Lương xoay xổ một cách máy móc, người hầu biết hiện tại Lệ Hàn Quân quan tâm đến vị Lệ phu nhân ngay lập tức hỏi: “Có phải Hứa tiểu thư đã làm phiền cô rồi không? Tôi đi gọi người khiếm cho cô ta phải im miệng.”
“Không cần đâu.” Hứa Vy Lương nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Tôi chỉ là cảm thấy buổn tẻ, muốn nuôi một con vật.”
Người hầu ngờ vực: “Muốn nuôi con gì?”
“Một con chó.”
Lúc Lệ Hàn Quân nghe được người hầu báo cô muốn nuôi một con chó săn, hắn liền nghĩ có phải bởi vì lần trước hắn hôn cô, cô khó lòng chấp nhận, cho nên muốn nuôi một con chó để bảo vệ cô, đại khái có thể cho cô có cảm giác an toàn.
Người hầu nhanh chóng đem một con đến cho cô.
Nhưng Hứa Vy Lương không hài lòng, tự tay chọn loại chó săn hung mãnh, tham ăn thịt sống, bởi vì sợ làm tổn thương cô, chuyên gia mỗi ngày đều ở bên cạnh chó săn. Chó được ở trong vườn, còn xây thêm một cái chuồng chó ở đó.
Mỗi sáng và chiều, Hứa Vy Lương đều dành ra hai tiếng để chơi với nó.
Thỉnh thoảng xoa xoa đầu nó, thỉnh thoảng lại nắm lấy móng vuốt của nó, nhiều hơn nữa là cho nó ăn, rất nhanh liền trở nên thân thiết với nó. Bởi vì toàn thân nó đều là màu đen nhánh, cho lên cô trực tiếp gọi là Đại Hắc.
Buổi chiều lại đến thời gian Hứa Uyển gào thét khẩn cầu Lệ Hàn Quân thả cô ta ra.
Hứa Vy Lương vẫn như vậy, lấy một miếng thịt đi xuống chuồng chó ở dưới lầu. Cô dừng bước hướng về phía nó.
“Oẳng oẳng...”
Một tiếng kêu mừng rỡ cắt tan không khí trầm mặc, lạnh lẽo, một thân ảnh to lớn nhanh như con thoi chạy đến, nhanh chóng nhào đến trước mặt Hứa Vy Lương, nước rãi chảy xuống từ những hững khe răng trắng muốt sâu hoắm, tất cả chỉ khát khao được ăn thịt.
Hứa Vy Lương sờ đầu nó: “Kêu thêm hai tiếng nữa.”
“Oẳng oẳng...oẳng oẳng...”
Đại Hắc ngẩng mặt lên trời, âm thanh chấn động, khiến cho những người trong biệt thự đều sợ hãi. Bao gồm cả Hứa Uyển đang trên gác xép cũng bị âm thanh