Vài tên lưu manh dồn dập quỳ xuống đất xin tha: “Lệ phu nhân cầu xin cô tha cho chúng tôi, chúng tôi đều bị Hứa Uyển sai khiến, hơn nữa chúng tôi lúc đó cũng không....A!!”
Đại Hắc giật khỏi xích, trực tiếp nhào vào tên đang nói chuyện xuống mặt đất, há miệng hung hắng cắn vào cẳng chân hắn, cẳng chân trần trong chớp mắt máu tươi nhỏ giọt li ti.
Máu bắn đầy lên mặt Hứa Uyển, cô ta đột nhiên trở nên ngây ngốc, biểu cảm trên khuôn mặt thời khắc này cũng trở nên ngưng tụ.
“Cứu mạng, cứu mạng với! Đại ca cứu mạng...” Tên côn đồ kêu cứu thảm thiết, vài người muốn xông lên nhưng đa số muốn chạy thoát thân, nhưng Đại Hắc không cho bọn họ cơ hội thoát thân, nó dùng móng vuốt sắc nhọn ấn đẩy bọn họ ngã xuống đất...
Cuối cùng trong phòng đều là mùi máu tanh, có người bị cắn rách phần thịt trên đùi, có người bị cắn mất vài ngón tay, có người bị giật mất nửa bên tóc.
Hứa Uyển bị kích thích ở trong phòng chạy loạn xa, thân thể trần chuồng, tóc tai bù xù chạy trốn tứ phía: “Aaaaa, cút ra! Không được đến đây! Hứa Vy Lương, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi chị, tôi đã nói rõ với Hàn Quân là do tôi làm rồi, tôi xin chị tha cho tôi đi...”
Hứa Vy Lương giống như đang xem phim: “Lúc Tiểu Bảo khóc thảm thiết, cô có tha cho nó không?”
“Cút! Cút ra...!” Đôi tay Hứa Uyển không ngừng vung vẩy, muốn đuổi Đại Hắc đi, Đại Hắc không vội vàng nhào lên, mà dừng lại chỗ cách Hứa Uyển tầm một mét, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn về phía cô ta như đang nhìn về phía con mồi của mình vậy.
Hứa Vy Lương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mỉm đã lâu không gặp, cô vuốt ve lông Đại Hắc: “Đừng kích động, thịt của cô chua quá, Đại Hắc không thích ăn.”
“Tôi rất hối hận lúc đầu không giết chết chị, tiện nhân, tiện nhân!” Hứa Uyển không dám tùy ý nhúc nhích, nỗi sợ hãi dần dần bị sự tức giận thay thế.
“Đáng tiếc, về sau