Lệ Hàn Quân không ngờ rằng Hứa Vy Lương thực sự sẽ hôn mê.
Cuối cùng hắn vẫn đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ làm kiểm tra tỉ mỉ cho Hứa Vy Lương, nói từng kết luận cuối cùng với Lệ Hàn Quân: “Lệ tiên sinh, chúng tôi phát hiện xương sống thắt lưng của Lệ phu nhân từng bị thương nặng.”
“Xương sống thắt lưng bị thương nặng?” Lệ Hàn Quân kinh ngạc.
Hứa Vy Lương từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Trước giờ hắn cũng không biết xương sống thắt lưng của cô từng bị thương.
“Đúng vậy.” Bác sĩ gật đầu, lại tiếp tục nói: “Hiện tại cô ấy còn có thể đứng đã là một kì tích của y học rồi. Nhưng xương sống của cô ấy quả thực không thể nhận thêm bất cứ một tổn thương nào nữa, nếu không nửa đời sau khả năng rất lớn là phải ngồi xe lăn...”
Ánh mắt của Lệ Hàn Quân có chút phức tạp: “Tôi biết rồi, tôi đi thăm cô ấy.”
Trên giường bệnh, Hứa Vy Lương nằm lẳng lặng, mái tóc đen dày trải ra, môi đỏ răng trắng, trút bỏ hoàn toàn dáng vẻ kiên cường trước đó.
“Đừng, đừng...” Lúc này, Hứa Vy Lương đột nhiên giống như gặp ác mộng, bất an run rẩy trên giường, giọng nói hốt hoảng vô cùng: “Cứu anh ấy trước, Lệ Hàn Quân, Lệ Hàn Quân...”
Lệ Hàn Quân đột nhiên nghe thấy cô kêu tên mình, trong lòng đoán ác mộng của cô có liên quan tới mình.
Rốt cuộc cô đang mơ gì?
Nhớ lại khi nãy ở trong phòng làm việc, lúc hắn quăng cô xuống mặt đất, hình như vừa hay đụng bị thương lưng cô, hắn không khỏi nhíu mày.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, hắn lập tức bấm số điện thoại của trợ lý đặc: “Lập tức đi điều tra vết thương trên xương sống của Hứa Vy Lương là như thế nào?”
“Lưng của phu nhân bị thương sao?” Trợ lý không khỏi kinh ngạc rồi vội đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Lệ Hàn Quân ngẩng đầu nhìn chính mình trong chiếc gương thủy tinh ở đối diện, hắn đột nhiên bừng tỉnh đôi chút, không phải hắn rất căm ghét Hứa Vy Lương, rất muốn thoát khỏi cô sao?
Vì sao lúc nghe thấy nửa đời sau cô phải ngồi xe lăn thì nơi nào đó trong trái tim hắn có chút đau nhói?
...
Hứa Vy Lương mơ thấy trận hoả hoạn bảy năm trước.
Bảy năm trước, chủ nhiệm lớp bảo cô giao cho chủ tịch hội sinh viên một bản khai. Buổi chiều, sau khi tan học cô cầm bản khai đến trung tâm sinh hoạt sinh viên tìm Lệ Hàn Quân.
Nhưng lúc cô đến trung tâm sinh hoạt, đập vào mắt cô chỉ có ánh lửa ngập trời.
Trận hỏa hoạn bao trùm cả tòa lầu.
Cô không chút lưỡng lự mạo hiểm xông vào trong đám lửa, khói rất dày, sặc khói dẫn đến phổi thiếu ô-xy nhưng cô vẫn không chịu đi, cô sợ nếu lần này cô đi thì thế giới này không còn Lệ Hàn Quân nữa.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy Lệ Hàn Quân ở trong góc phòng.
Hắn ngất trên mặt đất, cô mất rất nhiều sức lực mới kéo được hắn dậy. Nhưng trong lúc bọn họ sắp thoát được nguy hiểm thì tủ sách nằm ở góc tường đột nhiên đổ về phía họ...
Trong giờ khắc đó, cô dùng toàn bộ sức lực đẩy Lệ Hàn Quân một cái.
“Lệ Hàn Quân!”
Cô chợt bị giật mình mà bừng tỉnh, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mất một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cho đến tận khi y tá đến kiểm tra phòng, nhắc nhở cô thời gian này tốt nhất nên nằm trên giường tĩnh dưỡng: “Lệ phu nhân, Tiểu Bảo thiếu gia còn cần cô nuôi nấng, nếu như cô còn muốn chăm sóc tốt cho anh ấy thì nhất định phải chú ý điều dưỡng.”
Đáy lòng Hứa Vy Lương có chút đau khổ: “Cám ơn, tôi sẽ chú ý.”
Y tá nói rất đúng.
Nếu cô còn muốn nhìn thấy Tiểu Bảo lớn lên thì sau này không được coi thường sức khỏe của mình.
Y tá gật đầu, sau khi kiểm tra đo lường thông thường cho cô xong, lại hỏi cô có đau nhức khác thường gì không rồi mới rời đi. Nhưng không quá hai phút, cửa phòng bệnh lại bị người mở ra.
Hứa Vy Lương nằm trên giường vẫn chưa ngồi dậy.
Cô tưởng y tá vừa đi lại quay lại.
Ai biết được, đập vào mắt cô là Diệp Cẩn cùng với khuôn mặt đầy tức giận, bà ta mở miệng mắng: “Tiểu tiện nhân, sao mày vẫn chưa chết hả?”