Theo như đã hẹn Mạc Tuyết cùng Tưởng Phong đến nhà hàng Quan Hỉ, một nhà hàng bậc nhất thành phố Thượng Hải để cho những kẻ dám khinh khi cô không có bạn trai nói cho họ biết bạn trai cô là người mà không ai có thể sánh, càng không ai có tư cách để sánh.
Trước khi đến nhà hàng Tưởng Phong đã cho toàn bộ người phong tỏa nơi này, ngay cả nhân viên trong nhà hàng cũng không dám hé miệng nói một lời về thân phận của Tưởng Phong.
Vẫn như thường lệ nhân viên phục vụ cúi chào khách vào, nhưng khác một chỗ là quản lý của nhà hàng cũng ra để chào đón họ còn tận tình đưa họ đến phòng VIP đã hẹn với đám người Kha Tiểu Yến.
\- các cậu, mình đến rồi đây !
Mạc Tuyết vẫn như con nít vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy những người bạn của bạn của mình. Còn Kha Tiểu Yến thì vô cùng đắc ý vì nghĩ rằng bạn trai của Mạc Tuyết đưa đến cũng chẳng thể nào giàu hơn gia đình nhà cô ta.
\- mau kêu bạn trai thân yêu của cậu vào ra mắt nhà gái chúng tôi đi !
Hạ Băng tinh nghịch nói mà không hề câu nệ hay để ý lời mình vừa nói thật sự rất nguy cho Mạc Tuyết nha. Cái gì mà ra mắt nhà gái ? Mạc Tuyết cô mới không cần ! Nếu không phải đánh cược thì cô cũng chẳng buồn tự gây thêm phiền phức cho mình.
Tưởng Phong thân áo sơ mi đen phối với quần jean thời thượng, dáng người cao lớn lại vô cùng soái khí. Không cười nhưng vẫn vô cùng thu hút đám người của Mạc Tuyết và Kha Tiểu Yến.
\- đây là Tưởng Phong, bạn trai của tôi !
Tưởng Phong dường như đã biết được buổi họp mặt chính là Hồng Môn Yến mà cả bọn người Kha Tiểu Yến bày ra nhưng anh vẫn chỉ cố gắng phối hợp một chút diễn cho đến cuối vở kịch để xem Kha Tiểu Yến sẽ làm trò gì.
Còn Mạc Tuyết thì vẫn ngây ngô như con nai bị người ta bày keo mà cũng không biết chỉ biết trước mắt cô rất đắc ý với đã thắng được Kha Tiểu Yến còn khiến Kha Tiểu Yến phải ngậm mồm không nói.
Trước mặt mọi người Mạc Tuyết cố gắng đóng kịch ân ái với Tưởng Phong điều đó anh đương nhiên biết cho nên cũng rất phối hợp mà diễn cùng.
Mạc Tuyết ôm lấy cánh tay anh nhưng anh thì lại dùng tay mình ôm chặt lấy cái eo nhỏ bé của Mạc Tuyết trước mặt biết bao người. Khiến Mạc Tuyết cả mặt đỏ như mông khỉ, còn khiến cô cảm thấy quá giả tạo, quá ngượng ngạo.
\- hôm nay tôi mời khách ! Cứ dùng tự nhiên !
Lời Tưởng Phong vừa dứt thì nhân viên phục vụ đã mang rất nhiều món ăn đặt trước mặt bọn người Mạc Tuyết.
Cả đám bạn của Mạc Tuyết cứ thế mà quăng cái liêm sỉ thường ngày đi hết như hổ đói nhào tới mấy món ăn trên bàn mà