Dương Tiêu với Thiên Chính chờ người của sáu đại môn phái đi khỏi, đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
- Toàn thể giáo chúng của Minh giáo với Bạch Mi giáo xin cảm tạ Trương đại hiệp đã hộ giá cứu mạng.
Hai người vừa nói xong đã thấy mọi người đều quỳ xuống lạy Vô Kỵ.
Thấy mọi người lạy như vậy Vô Kỵ cuống cả chân tay, không biết xử trí ra sao. Huống hồ trong những người đó còn có ông ngoại và cậu mình nên Vô Kỵ cũng vội quỳ xuống đáp lễ. Ngờ đâu khi chàng vừa quì xuống vết thương ở trước ngực lại rách lớn ra.
Chàng hộc luôn mấy búng máu tươi và chết giấc tức thì.
Tiểu Siêu vội chạy lại đỡ chàng.
Hai giáo chúng của Minh giáo chưa bị thương đã vội khiêng một cái giường vải tới và đặt chàng năm lên.
Dương Tiêu thấy vậy cau mày lại và nói:
- Mau đỡ Trương đại hiệp vào trong phòng ta để tịnh dưỡng. Phải để cho đại hiệp tịnh dưỡng mấy ngày, trong những ngày đó không ai được vào kinh động đại hiệp cả.
Hai tên giáo chúng vâng lời, khiêng Vô Kỵ vào phòng Dương Tiêu ngay.
Tiểu Siêu liền theo sau. Khi Bất Hối đi qua mặt, nàng đã lạnh lùng nói:
- Tiểu Siêu, mi làm bộ khéo thật, ta đã nghi ngờ lâu rôi nhưng có ngờ đâu một con nhỏ xấu xí như ma lem lại là một mỹ nhân xinh đẹp thế này.
Tiểu Siêu vẫn cúi đầu đi. Nàng đi tới đâu, tiếng xích vang lên tới đó.
Trong mấy ngày đó, Giáo chúng của Minh giáo bận cứu chữa cho những người bị thương, nên Quang Minh Ðỉnh nhộn nhịp vô cùng.
Mọi người đều quan tâm đến vết thương của Vô Kỵ.
Vô Kỵ đã luyện thành Cửu Dương Thần Công, tuy nhát kiếm của Chu Chỉ Nhược đâm vào rất sâu, khiến chàng bị thương rất nặng. Nhưng chàng chỉ cần tịnh dưỡng trong bảy tám ngày, vết thương đó đã lành lặn liền.
Thiên Chính, Dương Tiêu, Nhất Tiếu và Nói Không Ðược, các người đều bị thương và cũng phải nằm trên giường vải, nhưng ngày nào cũng bắt người khiêng họ vào thăm nom Vô Kỵ. Họ thấy Vô Kỵ lành mạnh chóng như vậy, ai nấy đều tỏ vẻ hân hoan vô cùng .
Sáng hôm thứ sáu, Vô Kỵ đã ngồi dậy được.
Tối hôm đó Dương Tiêu với Nhất Tiếu lại vào trong phòng Vô Kỵ để hỏi thăm.
Vừa thấy mặt hai người, Vô Kỵ đã lên tiếng hỏi:
- Sau khi bị đánh trúng Nhất âm chỉ tới giờ, mấy ngày hôm nay hai vị có thấy gì khác không?. Thì ra Dương Tiêu và Nhất Tiếu thấy vết thương của mình càng trầm trọng thêm, nhưng sợ Vô Kỵ bận tâm đến, nên cả hai đều giấu chàng và đồng thanh đáp:
- Thưa đại hiệp, anh em chúng tôi đã đỡ nhiều.
Vô Kỵ thấy mặt hai người phủ đầy hắc khí, lời nói rất yếu, nên chàng vội nói tiếp:
- Tôi đã khỏi được sáu bảy phần rồi, bây giờ tôi có thể chữa cho hai vị được.
Dương Tiêu vội đỡ lời:
- Không, không! Trương đại hiệp cứ để mặc anh em chúng tôi, chờ khi nào quý thể lành mạnh hẳn, đại hiệp hãy cứu chữa cho anh em chúng tôi cũng chưa muộn. Lúc này đại hiệp dùng sức quá sớm, nhỡ vết thương đau lại thì anh em chúng tôi yên lòng sao được.
Nhất Tiếu xen lời nói:
- Chữa sớm và chữa muộn cũng vậy, chậm vài ngày cũng không sao, cần nhất Trương đại hiệp phải tịnh dưỡng cho quý thể được an khang đã.
Vô Kỵ đáp:
- Năm xưa, nghĩa phụ của tôi đồng vai vế với hai vị, như vậy hai vị là bề trên của tôi. Nếu hai vị còn gọi cháu là đại hiệp như thế nữa, cháu nhất định không chịu nhận lời đâu.
Dương Tiêu mỉm cười nói tiếp:
- Sau này chúng tôi đều là thuộc hạ của ngài, trước mặt ngài chúng tôi cũng không dám ngồi như thế này. Vậy đâu dám nói bề trên với bề dưới.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Dương bá bá nói gì thế?
Nhất Tiếu đáp:
- Thưa Trương đại hiệp, trách nhiệm của Giáo chủ của Minh giáo nặng nề lắm, ngoài đại hiệp ra không ai có thể đảm đương nổi chức vị ấy.
Vô Kỵ vội xua tay, lắc đầu và nói:
- Quý vị chớ nên làm như vậy .
Ðang lúc ấy, bỗng nghe thấy đằng phía Ðông có những tiếng còi vọng tới.
Trên Quang Minh Ðỉnh hễ có việc gì khẩn cấp là thổi còi báo động như vậy.
Dương Tiêu với Nhất Tiếu ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ sáu đại môn phái không phục thua lại quay trở lại chăng? Hai người đều là cao thủ hạng nhất, tuy nghe thấy có tiếng báo động như vậy, cả hai đều thản nhiên, mặt không biến sắc chút nào.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Hôm qua đại hiệp uống nhâm sâm có thấy dễ chịu hơn không?
Tiểu Siêu, mi vào trong phòng thuốc, lấy thêm nhân sâm để ta sắc cho đại hiệp uống.
Lúc ấy phía Tây và phía Ðông cũng có tiếng còi báo động nổi lên.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Có phải ngoại địch đến tấn công không?
Nhất Tiếu đáp:
- Bổn giáo với Bạch Mi giáo còn có nhiều hảo thủ canh phòng, Trương đại hiệp khỏi ngại, chắc có mấy tên giặc đến quấy nhiễu đây.
Một lát sau tiếng còi lại nổi lên ở giữa lưng chừng núi, Kẻ địch đến nhanh như vậy, hiển nhiên không phải là giặc cỏ rồi.
Dương Tiêu vừa cười vừa nói:
- Ðể tôi ra xem sao, Nhất Tiếu huynh cứ ở đây tiếp đại hiệp, chẳng lẽ Minh giáo đê hèn đến nỗi ai ai cũng có thể đến hà hiếp hay sao?
Tuy y bị thương đến cử động cũng thấy khó, mà lời nói vẫn đầy hào khí.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðang là danh môn chính phái không khi nào lại không nghĩ đến tín nghĩa, mà quay trở lại báo thù như vậy có lẽ những kẻ tới đây đa số là những quân gian ác tàn nhẫn. Hiện giờ những tay cao thủ trên Quang Minh Ðỉnh đều bị thương nặng cả. Bảy tám ngày qua chưa ai lành mạnh hết. Như vậy bất cứ kẻ địch mạnh hay yếu, chúng ta đều không có cách nào chống đỡ lại được. Nếu miễn cưỡng ra chiến đấu, sẽ bị địch giết hết mà thôi. Chàng vừa nghĩ tới đó, đã thấy bên ngoài có tiếng chân nhộn nhịp.
Một người liền chạy vào, mặt dính đầy máu, trên ngực còn có một thanh đao cắm vào. Người nọ vừa chạy vào vừa lớn tiếng nói:
- Kẻ địch ở mặt tấn công tới, tất cả anh em chống đỡ không lại.
Nhất Tiếu vội hỏi:
- Kẻ địch nào thế? Người nọ chỉ ra cửa phòng, đang định nói, những y đã ngã gục xuống chết liền.
Mọi người lại thấy bên ngoài tiếng còi báo động kêu vang khắp nơi. Chắc tình thế cấp bách lăm. Ðột nhiên có hai người chạy vào trong phòng.
Dương Tiêu nhận ra người đi trước là Chưởng kỳ phó sứ của Hồng Thủy Kỳ tay phải của y đã bị chém gãy, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết.
Người đi sau cũng mình mẩy đẫm những máu, người Chưởng kỳ phó sứ ấy, tuy bị thương nặng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, khẽ cúi chào và bẩm rằng:
- Thưa Trương đại hiệp, Dương tả sứ, Dư Pháp Vương, kẻ địch tấn công lên núi là các nhân vật của Cự Kình bang, Hải Sa phái và Thần Quyền môn .
Dương Tiêu trợn ngược đôi lông mày lên, dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng rồi nói tiếp:
- Những yêu ma tiểu xú ấy cũng dám bắt nạt tới tận cửa như vậy à?
Chưởng kỳ phó sứ nói tiếp:
- Lãnh tụ của chúng là những Phiên tăng Tây Vực, tên nào tên nấy võ nghệ cao cường lắm, Tên Phiên tăng lãnh đầu, tay cầm ỷ Thiên bảo kiếm .
Bọn Vô Kỵ ba người, nghe thấy bốn chữ ỷ Thiên bảo kiếm, đồng thanh kêu "ủa" một tiếng. Dương Tiêu lại hỏi:
- Có phải Ỷ Thiên bảo kiếm thật không? Ngươi đã trông thấy rõ chưa?
Người phó sứ đáp:
- Thưa ba vị, có chú em họ Vương đứng cạnh tiểu nhân cầm bó đuốc, tiểu nhân đã thấy rõ phiên tăng ấy đã chém gãy con đáo quỷ đầu với cánh tay phải của tiểu nhân. Tiểu nhân còn trông thấy trên lười kiếm của y có khắc hai chữ ỷ Thiên rõ ràng, như vậy chắc là kiếm thực chứ không phải là kiếm giả đâu.
Y nói tới đây, Lãnh Thiêm, Thiết Qua đạo nhân, Trương Xung, Bành Doanh Ngọc, Nói Không Ðược và Chu Ðiên, Ngũ Tảng Nhân đều lần lượt được người khiêng vào, Chu Ðiên hơi thở hồng hộc la lớn:
- Bọn Cái Bang đã liên kết với Tam Môn bang, Mao Sơn bang, thừa cơ đến đây tấn công chúng ta. Ta, Chu Ðiên còn một hơi thở cũng phải thí mạng với chúng...
Y chưa nói dứt, Thiên Chính và Dã Vương, hai cha con tay chống gậy đi vào trong phòng. Thiên Chính vừa vào tới nơi đã vội nói:
- Cháu Vô Kỵ, hãy nằm yên. Khốn nạn thật, Ngũ Phụng Ðao với Ðoạn Hỗn Thương, hai tiểu môn phái ấy cũng đòi lên vây đánh chúng ta, thực chúng không biết lượng sức chút nào. Dương Tiêu nghe nói nghĩ thầm:
- Lần này những môn phái to nhỏ tới vây đánh Quang Minh Ðỉnh không phải số ít. Bực mình là chúng ta đều bị thương cả. Trong các người của Minh giáo, Dương Tiêu là người địa vị lớn nhất, Thiên Chính là Giáo chủ của Bạch Minh giáo. Bành Doanh Ngọc là người mưu trí nhất, cả ba người ấy bình sinh gặp không biết bao nhiêu trận phong ba bão táp, nhưng phen nào họ cũng nghĩ ra được cách đối phó mà chuyển nguy thành bình yên ngay. Nhưng cục thế bây giờ đã đi tới chỗ không sao giải quyết rôi. Vì ai cũng đều bị thương nặng mà kẻ địch vây đánh lại đông đảo như vậy. Bây giờ chỉ còn cách là thúc thủ chờ chết thôi.
Lúc ấy, người nào cũng mặc nhiên coi Vô Kỵ như giáo chủ chính thức vậy. Không hẹn mà nên, ai nấy đều nhìn vào mặt Vô Kỵ, mong chàng nghĩ ra được kế gì để giải mối nguy này. Vô Kỵ suy nghĩ một hồi, chàng tự biết võ công của mình tuy cao siêu hơn Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người thất, những nói đến kiến thức và mưu kế thì những cao thủ kia giỏi hơn mình nhiều. Họ đã không có cách gì thì mình nghĩ ra được cách nào hoàn hảo để cứu các người thoát nguy nữa?
Chàng đang suy tính, bỗng sực nghĩ ra một kế, liền buột miệng nói:
- Chi bằng chúng ta hãy tạm vào trong đường hầm bí mật ẩn núp, chưa chắc kẻ địch đã phát giác được đường hầm đó. Mà dù chúng có phát giác được đi chăng nữa, chưa chắc chúng đã vào được.Chàng nhận thấy chỉ có phương pháp ấy là hoàn hảo hơn hết, nên chàng nói xong, vẻ mặt phấn khởi vô cùng. Không ngờ những người kia nghe chàng nói như vậy, chỉ ngẩn người ra nhìn nhau, hình như họ cho phương pháp đó không thể nào thi hành được vậy. Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ðại trượng phu chớ nên câu nệ những chuyện nhỏ nhặt, chúng ta hãy tạm gác vào trong đó trốn tránh, chờ vết thương lành mạnh xong, rồi hãy ra quyết chiến một phen sống chết với kẻ địch. Như vậy vẫn chưa phải là mất hết oai phong mà.
Dương Tiêu đáp:
- Kế của Trương đại hiệp tuyệt diệu.
Nói xong, y quay đầu lại bảo Tiểu Siêu rằng:
- Mi hãy đỡ đại hiệp vào trong đường hầm trước.
Vô Kỵ lại nói:
- Tất cả cùng vào một thể.
Dương Tiêu lại tiếp:
- Ðại hiệp vào trước, chúng tôi sẽ vào sau.
Vô Kỵ thấy Dương Tiêu nói như vậy, biết họ không chịu vào đường hầm.
Sở dĩ y nói như thế, chỉ muốn một mình mình vào núp trong đó thôi, nên chàng lại lớn tiếng nói tiếp:
- Các vị tiền bối, Vô Kỵ tôi tuy không phải là người trong quý giáo, nhưng đã cùng quý giáo chịu qua một trận hoạn nạn, như vậy có thể nói chúng ta là sinh tử chi giao, chẳng lẽ riêng mình tôi tham sống sợ chết, bỏ quý vị ở đây mà một mình đ i trốn tránh hay sao?
Dương Tiêu lại nói:
- Trương đại hiệp chưa hiểu rõ điều này, theo luật lệ của Minh giáo chúng tôi, thì con đường hầm trên Quang Minh Ðỉnh này, chỉ có một mình giáo chủ được ra vào, nếu ai trái lệnh phải mang tội chết. Ðại hiệp với Tiểu Siêu không phải là người trong bổn giáo nên không bị hạn chế và phải giữ đúng quy luật ấy. Lúc ấy tiếng hò reo chém giết đã ở bốn mặt tám phương văng vẳng vọng tới, nhưng vì đường lên Quang Minh Ðỉnh rất khó đi, địa thế lại hiểm trở, nơi nào cũng có rào sắt để chống giữ, tuy Minh giáo địch không nổi thế công mãnh liệt ấy, những những kẻ tấn công muốn lên được ngay Quang Minh Ðỉnh cũng không phải là chuyện dễ. Vì vậy chúng cứ tiến một bước và đi đến đâu, kêu la hò reo tới đó. Thấy kẻ địch sắp tấn công tới nơi, Vô Kỵ liền nghĩ thầm:
- Nếu không vào ngay trong đường hầm ẩn tránh, chỉ một tiếng đồng hồ nữa là cùng, người của Minh giáo sẽ bị hy sinh hết.
Nghĩ đoạn, chàng liền nói:
- Chẳng lẽ luật cấm vào đường hầm ấy không sao thay đổi được ư?
Dương Tiêu mặt rầu rĩ, lắc đầu mấy cái, Bành Doanh Ngọc bỗng lên tiếng:
- Quý vị hãy nghe tôi nói một lời: Trương đại hiệp là người võ công cái thế, nghĩa bạc vân thiên có ơn rất lớn với bổn giáo nên tôi đề nghị chúng ta bầu Trương đại hiệp làm giáo chủ đời thứ ba mươi tư của bổn giáo. Nếu giáo chủ ra lệnh bảo tất cả mọi người vào trong đường hầm trốn tránh, khi đó thì không còn vấn đề vi phạm luật lệ của bổn giáo nữa.
Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu đều có ý định này, nên khi nghe Bành hòa thượng đề nghị, ai nấy đều vỗ tay tán thành.
Vô Kỵ vội xua tay đáp:
- Tiểu tử tuổi trẻ, học thức ít, không có tài gì hết thì đảm nhiệm trọng trách ấy sao đặng? Hơn nữa năm xưa Thái sư phụ tôi là Trương chân nhân luôn luôn dạy bảo đừng có gia nhập Minh giáo, tôi đã nhận lời rồi, nên nay tôi đành phải phụ lòng tốt của quý vị, mong quý vị hiểu cho!
Thiên Chính vội đỡ lời:
- Ông ngoại bảo cháu gia nhập Minh giáo, dù ông ngoại không bằng Thái sư phụ của cháu đi nữa, nhưng cũng có thể nói người tám lạng kẻ nửa cân. Vở cháu nên coi lời nói của Thái sư phụ cháu với ta như chưa ai nói gì với cháu cả. Như thế quyền gia nhập Minh giáo hay không là tuỳ cháu quyết định lấy!
Hân Dã Vương xen lời nói:
- Bây giờ lại thêm một người cậu đây, như vậy cân lạng của bên này vẫn nặng hơn bên Thái sư phụ của cháu. Cổ nhân thường nói: "Thấy cậu như thấy mẹ". Mẹ cháu đã mất, bây giờ cháu nên coi lời nói của cậu như là lời nói của mẹ cháu.
Vô Kỵ nghe thấy ông ngoại và cậu nói như thế, không biết trả lời ra sao, chàng suy nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Năm xưa, Dương giáo chủ có để lại một tờ di thư, tôi đã kiếm ra được ở trong đường hầm, định chờ quý vị lành mạnh mới đưa quý vị xem. Theo di mệnh của Dương giáo chủ thì nghĩa phụ tôi là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn tạm quyền giáo chủ trước.
Nói xong, chàng móc túi lấy lá thư ra đưa cho Dương Tiêu. Bành hoà thượng coi rồi nói tiếp:
- Thưa Trương đại hiệp! Gặp lúc đại biến, là một trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết quá. Tạ Sư Vương không có mặt ở đây, mời đại hiệp theo lời trối trăng của Dương giáo chủ mà tạm quyền ngôi giáo chủ trước.
Mọi người đều đồng thanh:
- Lời nói của hoà thượng rất phải.
Vô Kỵ thấy mọi người đều tán thành liền nghĩ thầm:
- Lúc này, việc cứu người quan trọng nhất. Những việc khác xếp sang bên, hoặc chờ tới khi thoát khỏi tai nạn này rồi hẳn bàn tán lại sau.
Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng nói:
- Quý vị đã có lòng như vậy, nếu tiểu tử không nhận, người có tội lớn của Minh giáo. Tiểu tử xin tạm nhiếp chánh vai giáo chủ của Minh giáo để tránh khỏi tai ách ngày hôm nay trước. Thoát nạn rồi mong quý vị bầu một người tài đức khác!
Thấy chàng nhận lời, mọi người đều hoan hô. Tuy họ thấy kẻ địch đã đánh tới nơi, tai hoạ ở ngay trước mắt, ai nấy đều vui vẻ và sung sướng vô cùng.
Từ khi Dương Phá Thiên bị chết một cách đột ngột, Minh giáo không có ai trông nom thống lĩnh, vì vậy các bộ hạ tàn sát lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, không ai chịu phục tòng ai hết. Cũng có một số nhỏ tác oai tác quái nữa, vì vậy tôn giáo lớn nhất giang hồ này ngày càng suy đồi. Ngày hôm nay, mọi người nhận thấy đã có giáo chủ mới, giáo phái của mình sẽ được phục hưng nên hầu hết mọi người đều phấn khởi.
Tất cả giáo chúng của Minh giáo đều quỳ xuống vái lạy Vô Kỵ, Thiên Chính với Dã Vương tuy là người chí thân của chàng cũng phải quỳ xuống vái lạy như mọi người hết.
Vô Kỵ vội nói:
- Mời quý vị hãy đứng dậy. Dương tả sứ hãy truyền lệnh hộ tôi, bảo tất cả người của Minh giáo đều rút lui vào trong đường hầm hết. Chỉ sai Liệt Hỏa Kỳ phóng hoả để cản trở địch thôi. Ðốt hết cả nhà cửa trwn Quang Minh Ðỉnh này.
Dương Tiêu vội đáp:
- Xin tuân lệnh giáo chủ.
Nói xong, y liền ra bảo Hồng Thủy , Liệt Hỏa hai kỳ đoạn hậu. Còn các người khác đều rút lui vào trong hầm bí mật hết. Minh giáo là chủ, Bạch Mi giáo là khách, nên chàng ra lệnh cho Bạch Mi giáo rút lui trước. Tiếp theo đó đến Nhuệ Kim, Cự Mộc, Hậu thổ ba kỳ rồi mới đến các thành viên trên Quang Minh Ðỉnh và Ngũ tảng nhân lần lượt chui vào trong hầm. Sau cùng Vô Kỵ với Dương Tiêu mới chui nốt vào, rồi đến các người của Hồng Thủy Kỳ cũng theo vào nốt.
Lúc ấy hai phía Ðông, Tây ngọn lửa bốc lên chọc trời.
Trận lửa càng cháy càng mạnh. Các bộ hạ của Liệt Hỏa Kỳ tay cầm ống phun thụt những dầu đã vào các nơi chưa cháy. Lửa gặp dầu đá là bén ngay nên ngọn lửa càng cháy càng lớn rộng dần ra.
Người đến tấn công của các môn phái tuy nhiều thật, nhưng chúng sợ lửa nên không dám tới gần. Tuy vậy, chúng vẫn vây chặt bốn bên, không để cho người của Minh giáo chạy thoát. Các bộ hạ của Liệt Hỏa Kỳ ung dung lui vào trong hầm bí mật rồi mới đóng kín cửa hầm lại. Không bao lâu các nhà cửa ở trên mặt hầm sập đổ hết, vì vậy cửa hầm đã bị lấp kín, nên người của các môn phái không biết các người của Minh giáo đã rút lui bằng đường nào cả.
Trận cháy đó, cháy trọn hai ngày hai đêm mà vẫn chưa tắt.
Quang Minh Ðỉnh là Tổng Ðàn của Minh giáo. Giáo chúng của Minh giáo đã cây dựng lên cách đây đã hơn một trăm năm . Trên đó có tất cả mấy trăm căn nhà và sảnh đường, vừa đồ sộvừa lịch sự mà nay đã tiêu thổ hết.
Những kẻ địch chờ cho lửa gần tắt mời vào trong đống lửa tìm kiếm, nhưng chúng tìm mãi cũng không thấy một xác chết nào của người trong Minh giáo cả, chỉ có thấy một số người đã bị chết trận bị cháy đen thui thôi.
Bọn chúng lại tưởng giáo chúng của Minh giáo thà chết chớ không chịu đầu hàng đành bị thiêu mà chết hết cả, chúng cũng tưởng bọn Dương Tiêu và Nhất Tiếu cũng đều chung số phận mà bị chết cháy hết cả rồi.
Tiểu Siêu tay cầm bản đồ, dẫn mọi người vào trong các thạch thất, mỗi nhóm người ở một phòng. Lúc đó mọi người đã ở dưới đất rất sâu nên không thấy nóng.
Ðem đủ lương thực và nước uống, các giáo chúng của Minh giáo, dù có ẩn núp trong hầm đôi ba thang cũng không hề lo sợ bị chết đói hoặc chết khát. Tuy ở dưới hầm, giáo chúng của Minh giáo và Bạch Min giáo đều biết giữ trật tự nên không có một tiếng động nào phát ra hết.
Mọi người đều biết đường hầm này là nời Thánh Ðịa, xưa nay không hề cho một người nào vào hết. Nay nhờ ơn đức của Tân Giáo chủ mới được vào ẩn núp trong đó. Vì thế ai nấy đều ngồi yên, không dám chạy đi chạy lại. Các nhân vật thủ lãnh như bọn Dương Tiêu đều tụ tập ở bên cạnh di hài của Dương Phá Thiên và nghe Vô Kỵ kể lại câu chuyện đã qua, Vô Kỵ kể xong, liền đưa tấm da dê có ghi võ công tâm pháp cho Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu không dám nhận, vái chào và nói:
- Di thư của Dương tiền giáo chủ viết rõ: "Càn Khôn Ðại Nã Di Tâm Pháp hãy tạm giao cho Tạ Tốn giữ, sau này bầu được giáo chủ mới, mới được giáo cho giáo chủ ấy". Vậy bài Tâm Pháp này phải do tân giáo chủ giữ mới đúng.
Sau đó mọi người cũng xem di thư của Dương Phá Thiên, ai nấy đều thở dài và nói:
- Không ngờ Dương giáo chủ thần dũng đa trí như thế mà chỉ vì tình vợ chồng để cho đến nỗi tẩu hoả nhập ma mà chết. Nếu chúng ta sớm đọc được thư thì ngày nay đ âu đến nỗi bị thất bại như thế này.
Mọi người nghĩ tới mấy người bạn bị chết một cách thảm thương như vậy và mình phải chui xuống dưới hầm mà ẩn núp một cách nhục nhã như thế này, ai nấy đều nghiến răng mím môi và lớn tiếng mắng chửi Thành Khôn hoài.
Dương Tiêu lại nói:
- Tuy Thành Khôn là sư đệ của Dương giáo chủ và sư phụ của Kim Mao Sư Vương thực, nhưng chúng ta chưa được gặp mặt y bao giờ, đủ thấy y là người đa mưu lắm kế như thế nào, chưa có ai ngờ trong mấy chục năm nay, y đã định tâm lật đổ Minh giáo.
Chu Ðiên xen lời nói:
- Dương tả sứ, Vi Bức Vương hai vị đều bị Thành Khôn lừa dối mà không hay biết gì hết. Như vậy cũng có thể bảo hai vị bất tài.Ðáng lẽ y còn định nhiếc móc cả Hân Thiên Chính, nhưng vì nể mặt vị giáo chủ mới nên y vừa định nói nữa lại thôi.
Dương Tiêu mặt đỏ bừng vội đỡ lời:
- Cũng may lưới trời lồng lộng nên ác tặc Thành Không mới bị Dã Vương huynh đánh chết.
Tân Nhiên, Chưởng Kỳ Sứ của Liệt Hỏa Kỳ hậm hực nói:
- Nhưng ác tặc Thành Khôn chết như vậy là số của y vẫn còn hên, đáng lẽ với tội ác của y phải đem ra mà tùng xẻo mới xứng đáng.
Mọi người bàn tán một hồi rồi mới ngồi yên luyện nội công để cứu thương.
Mọi người ở trong đường hầm được bảy tám ngày, vết thương của Vô Kỵ đã khỏi được chín phần, trên ngực của chàng đã kết thành một vết sẹo dài chừng hơn tấc.
Chàng đã lành mạnh liền cứu chữa cho mọi người.
Tuy trong hầm thiếu thuốc men, nhưng môn châm cứu và thần công của chàng cũng có thể cứu khỏi được mọi người.
Thoạt tiên mọi người chỉ biết vị giáo chủ thiếu niên này rất giỏi về võ thuật thôi, chứ có ngờ đâu chàng lại còn biết rõ về y lý nữa.
Lại qua vài ngày nữa, Vô Kỵ đã hoàn toàn lành mạnh, chàng liền vận Cửu Dương Thần Công để xua đuổi hàn độc của Nhất âm chỉ ở trong người của Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Bất Hối và Ngũ tảng nhân ra.
Trong ba ngày liền, nội thương của các người đó đều đã khỏi hết.
Ai nấy đều hăng hái muốn ra khỏi đường hầm để phản công lại kẻ địch.
Vô Kỵ khuyên bảo:
- Tuy nội thương của các vị đã lành mạnh rồi, nhưng nội công chưa khôi phục, vậy xin quý vị hãy nhẫn nại vài ngày nữa, chờ cho nội lực thật dồi dào rồi hãy trở ra đối địch với kẻ thù cũng chưa muộn.
Ai nấy đều nghe theo lời của Vô Kỵ, luyện tập nội công và võ công luôn mấy ngày liền.
Còn những bộ hạ thì lo mài dao mài kiếm cho thật sắc bén.
Từ khi sáu Ðại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh cho tới giờ, các giáo phái của Minh giáo đều bị đánh một cách hết sức nhục nhã, nên ai nấy đều hết sức phẫn uất.
Ðêm đó, Dương Tiêu ngồi cạnh Vô Kỵ, đem hết quy củ của Minh giáo, thế lực của các nơi chi đàn, tài ba và tính nết của các nhân vật quan trọng trong Minh giáo ra nhất nhất bẩm rõ hết cho Vô Kỵ hay.
Ðúng lúc ấy, hai người nghe thấy tiếng xiềng xích kêu loong koong.
Thì ra Tiểu Siêu đã bưng hai chén nước vào cho hai người uống.
Vô Kỵ sực nghĩ ra một việc, liền nói:
- Dương tả sứ, gần đây cô gái này không có một lỗi lầm gì hết, vậy tôi muốn Tả sứ mở khoá xiềng xích cho nàng ngay.
Dương Tiêu đáp:
- Giáo chủ có lệnh, chúng tôi đâu dám không tuân theo.
Nói xong, y liền gọi Bất Hối và bảo rằng:
- Bất Hối! Giáo chủ đã xin phép cho Tiểu Siêu. Con mau mở khoá cho nó đi.
Bất Hối đáp:
- Con để chìa khoá ở hộc tủ trong phòng của con, lúc xuống đây vì quá hấp tấp nên con không có đem theo.
Vô Kỵ lại nói:
- Ðiều đó không sao, vì chìa khoá bằng sắt, chắc không bị lửa thiêu rụi đâu.
Dương Tiêu chờ con gái mình với Tiểu Siêu đi ra khỏi phòng mới khẽ nói tiếp với Vô Kỵ:
- Thưa giáo chủ! Con nhỏ Tiểu Siêu tuy nhỏ tuổi thật, nhưng tính nết nó kỳ dị lắm. Vậy xin giáo chủ hãy đề phòng nó cho cẩn thận.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Lai lịch của cô bé ấy ra sao?. Nửa năm trước, tôi với Bất Hối xuống núi du ngoạn thấy nó đang ngồi vuốt ve hai cái xác mà khóc giữa bãi sa mạc. Cha con tôi tiến lên hỏi, nó bảo hai cái xác chết đó là cha mẹ nó. Gia đình nó bị quan phủ ở Trung Nguyên khép tội và đày ải tới Tây Vực. Mấy hôm trước đây, cha mẹ nó và nó chịu không nổi quân Mông Cổ hà hiếp mới đào tẩu tới đây. Cha mẹ nó bị thương nặng nên đã cùng chết hết. Tôi thấy nó còn nhỏ như thế mà tội nghiệp. Tuy nó rất xấu xí, nhưng lời ăn lẽ nói của nó cũng không đến nỗi ngu xuẩn lắm. Thế rồi tôi chôn hộ cha mẹ nó, rồi giữ nó ở lại để hầu hạ Bất Hối.
Vô Kỵ gật đầu mấy cái và nghĩ thầm:
- Thế ra cha mẹ Tiểu Siêu đã chết hết, số kiếp của nàng cũng tội nghiệp thật, không khác gì ta cả.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Chúng tôi đem Tiểu Siêu về trên Quang Minh Ðỉnh. Một hôm tôi dạy võ Bất Hối, nó đứng cạnh xem. Ngờ đâu lúc tôi giải thích các phương vị của sáu mươi bốn quẻ, Bất Hối chưa hiểu thấu mà mắt của Tiểu Siêu đã ngó vào chỗ phương vị đó liền.
Vô Kỵ xen lời nói:
- Có lẽ nàng thông minh hơn em Bất Hối nên nàng mới hiểu thấu trước cũng nên. Thoạt tiên tôi cũng nghĩ như vậy, trong lòng có vẻ mừng thầm, nhưng tôi nghĩ lại liền nghi ngờ ngay. Tôi liền cố ý nói mấy câu khẩu quyết thật khó mà xưa nay chưa hề dạy qua Bất Hối bao giờ, và tôi còn nói sai phương vị nữa, tôi liền thấy nó cau mày lại, hình như nó đã phát giác ra được sự lầm lỗi của tôi. Từ đó trở đi tôi liền để ý biết con bé này thế nào cũng đã được cao nhân truyền thụ võ công của nó rất cao siêu. Nó có võ công tột bực như thế mà chịu lên trên Quang Minh Ðỉnh này làm con sen, con đòi như vậy, chắc là nó phải có mục đích gì ám muội cũng nên. Hoặc giả cha mẹ của nàng tinh thông dịch lý, nàng đã được học hỏi của gia truyền cũng chưa biết chừng? Xong giáo chủ nên rõ, dịch kinh của nhà văn khác hẳn dịch kinh trong võ công. Nếu tài học nó do cha mẹ nó truyền thụ cho thì cha mẹ nó phải là tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm.
Lúc ấy tôi lẳng lặng không nói gì hết. Vài ngày sau tôi mới hỏi lai lịch và thân thế của cha mẹ nó. Nó chối cãi luôn mồm và không chịu để lộ qua một chút lai lịch gì hết. Lúc ấy tôi cũng không nổi giận, chỉ dặn bảo Bất Hối hãy ngấm ngầm để ý đến nó thôi. Lại một hôm tôi kể một câu chuyện rất buồn cười, Bất Hối ha hả cất tiếng cười, nó đứng cạnh đó cũng không sao nhịn được, liền há mồm cười theo. Lúc ấy nó đứng ở phía sau tôi và Bất Hối, nó tưởng cha con tôi không nhìn thấy nụ cười của nó, ngờ đâu Bất Hối đang cầm một thanh kiếm mà thành kiếm đó bóng nhoáng như gương vậy nên đã trông thấy rõ nụ cười của nó không phải là một con bé xấu xí như tôi đã từng lầm tưởng, mặt nó còn xinh đẹp hơn Bất Hối là khác, tới khi tôi quay đầu lại nhìn thì lại thấy nó bỗng dưng méo mó và xấu xí y như lúc trước vậy. Vô Kỵ mỉm cười và nói:
- Suốt ngày giả bộ xấu xí như thế, quả thật không phải là một chuyện dễ.
Nói đoạn chàng liền nghĩ:
Dương Tiêu là một người đa mưu lắm kế như thế, Tiểu Siêu ít tuổi như vậy thì làm sao mà qua mặt được y? Tất nhiên là nàng không thể giấu diếm mãi được.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Nhưng tôi vẫn không nói ra vội, chờ đến tối hôm đó đêm khuya canh vắng, tôi lẳng lặng vào trong phòng của Bất Hối để xem động tịnh ra sao. Tôi thấy nó vừa ở trong phòng của Bất Hối đi ra, đi thẳng về những căn phòng ở phía Ðông để tìm kiếm một cái gì đó mà tôi không được rõ. Cứ thấy nó đi vào từng phòng một và đến từng chỗ hẻo lánh để tìm kiếm, sau tôi không nhịn được liền tiến lên hỏi nó tìm cái gì và tra hỏi nó xem ai đã sai nó lên Quang Minh Ðỉnh này để dò xét như vậy? Không ngờ nó rất bình tĩnh trả lời tôi rằng:
- Không ai phái tôi cả chỉ vì lòng hiếu kỳ nên tôi cứ muốn đi đây đi đó như thế mà thôi .
Tha hồ tôi dọa nạt hay dụ dỗ thế nào nó cũng không chịu tiết lộ nửa câu, tôi lại giam nó vào một nơi để cho nó nhịn đối bảy ngày bảy đêm. Sắp chết đối đến nơi mà nó cũng không chịu nói gì cả. Sau cùng tôi mới phải làm ra một bộ xiềng xích để xích nó lại để nó đi tới đâu cũng có tiếng kêu tới đó. Như vậy nó không còn có thể ngấm ngầm giết hại Bất Hối được!
Thưa giáo chủ! Tôi dám chắc con nhỏ này là do kẻ địch phái đến dò xét. Tôi căn cứ vào nó tinh thông các môn vị của Bát Quái, tôi e rằng nếu không phải là người phía Võ Ðang thì nó cũng là người của phái Nga Mi. Nhưng với một con bé nho nhỏ như thế cũng chả làm nên được cái trò trống gì. Thấy nó hầu hạ giáo chủ tận tâm như vậy và giáo chủ đã cư xử với nó một cách từ bi như thế, đó cũng là do số nó may mắn lắm!
Vô Kỵ đứng dậy vừa cười vừa nói:
- Chúng ta bị giam trong hầm này bấy nhiêu ngày, bây giờ cũng nên đi ra ngoài cho nó dãn chân dãn tay!
Dương Tiêu nghe nói cả mừng vội hỏi:
- Ra ngay bây giờ hay sao, thưa giáo chủ?
- Những người nào chưa lành mạnh hẳn, không nên ra tay đấu với kẻ địch vội! Hồng Mộc và Cự Mộc, hai vị Chưởng kỳ sứ chưa khỏi hẳn không nên tham chiến vội! Còn các người có thể theo tôi đối địch được.
Dương Tiêu vội ra truyền lệnh, trong hầm ai nấy nghe tin đều mừng rỡ làm ồn cả dưới đường hầm.
Vô Kỵ vận thần công đẩy cánh cửa lớn ra, một mình ra ngoài trước, chàng chờ mọi người ra hết lại đóng cánh cửa đá lại như trước.
Nhan Bồn Trưởng kỳ sứ của Hậu Thổ Kỳ là đại lực sĩ số một của Minh giáo. Y thấy Vô Kỵ đẩy cánh cửa nhẹ nhàng như vậy, cũng đẩy thử xem, nhưng đã ra hết dức đẩy mà cánh cửa vẫn đứng yên, y liền thè lưỡi lắc đầu không dám đẩy nữa nên càng phục vị giáo chủ trẻ tuổi này thêm.
Mọi người ra khỏi đường hầm sợ kẻ địch hay biết, ai ai cũng yên lặng đến tiếng ho cũng không nghe thấy nốt.
Vô Kỵ đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới là người của Bạch Mi giáo, Minh giáo.
Người của Bạch Mi giáo đứng ở phía Tây, người của Minh giáo đứng ở phía Ðông.
Họ đứng xếp thành hàng rất trật tự, dưới ánh sáng trăng trông rất hùng dũng. Tuy trận đấu vừa rồi họ bị thương và chết rất nhiều, những người nào người nấy tinh thần đều phấn chấn. Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu với Ngũ tảng nhân đứng sau lưng Vô Kỵ để bảo vệ giáo chủ.
Ai nấy đều nghiêm nghị đợi chờ Vô Kỵ ra lệnh.
Vô Kỵ từ từ nói:
- Kẻ địch đến tấn công trong địa của bổn giáo, tuy chúng ra muốn ngừng tay mà không được. Nhưng tôi không muốn tàn sát nhiều nếu bất đắc dĩ lắm, các vị mới nên ra tay giết địch thôi. Hân giáo chủ của Bạch Mi giáo, đem giáo chúng tấn công từ phía Tây, Ngũ Hành Kỳ do Chưởng kỳ của Cự Mộc Kỳ thống lãnh, tấn công từ phía Ðông, Dương tả sứ thống lãnh người của bốn cửa Thiên, Ðịa, Phong, Lôi tấn công từ phía Bắc. Ngũ tảng nhân tấn công từ phía Nam, Bức Vướng với bổn nhân ở giữa điều động và tiếp ứng.
Mọi người đều vái chào tuân lệnh nhưng không có một tiếng động và tiếng nói nào hết.
Vô Kỵ giơ tay lên phẩy một cái và khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi. Mọi người chia thành bốn đội, từ bốn phía bao vây Quang Minh Ðỉnh.
Vô Kỵ nói với Nhất Tiếu rằng:
- Tôi với Bức Vương đi phía đường hầm lên đánh một trận bất ngờ, cho chúng hết đường chống đỡ.
Nhất Tiếu cả mừng đáp:
- Kế này hay lắm. Hai người quay lại lối cửa hầm ở phòng nàng Bất Hối.
Hai người ra khỏi hầm thấy trên mặt đất đầy những gạch và ngói vụn, mùi hôi khét xông lên mũi.
Trong kẻ địch cũng có rất nhiều tay hảo thủ, lúc ấy người của Minh giáo cách chúng còn xa nhưng chúng đã phát giác rồi kêu la om sòm, cảnh cáo lẫn nhau.
Vô Kỵ với Nhất Tiếu nhìn nhau cười và nghĩ thầm:
- Bọn này kêu la om sòm như vậy, không cần phải ra tay đấu cũng biết mình thắng rồi. Hai người ẩn sau một bức tường đổ.
Dưới ánh sáng trăng, Vô Kỵ và Nhất Tiếu chỉ thấy những bóng đen chạy đi chạy lại.
Thoáng lát hai người đã thấy Nói Không Ðược với Chu Ðiên sát cánh nhau ở phía Nam tấn công tới, xông vào trong đám đ ông của địch chém giết như chẻ tre.
Còn Hân Thiên Chính, Dướng Tiêu, Ngũ Hành Kỳ mỗi người cũng đã tới cả, xông vào chém giết địch như hổ vào đàn dê vậy. Những kẻ chiếm cứ Quang Minh Ðỉnh là Cái Bang, Mao Sơn bang, Hải Sa phái Tất cả mười mấy bang phái to nhỏ. Thoạt tiên chúng thấy Quang Minh Ðỉnh đã cháy thành bình địa, người của Minh giáo không một tên nào thoát chết, chúng đã tưởng toàn thắng rồi nên đã có nửa số người của Cái Bang và Cự Kình bang xuống núi. Trên Quang Minh Ðỉnh còn Thần Quyền bang, Tam Giang bang, Mao Sơn bang và Ngũ Phụng đao, bốn bang hội môn phái thôi. Nay chúng bỗng thấy người của Minh giáo ở bốn mặt vây đánh tới, tuy trong bọn chúng cũng có nhiều tay hảo thủ nhưng địch sao nổi Dương Tiêu và Thiên Chính. Ðấu không đầy một tiếng đồng hồ, bọn chúng đã bị chết quá nửa.
Vô Kỵ vội xuất hiện, lớn tiếng nói:
- Hiện giờ cao thủ của Minh giáo đã tụ họp đầy đủ trên Quang Minh Ðỉnh, xin các bang hội, môn phái hãy nghe tôi khuyên bảo, có đấu nữa cũng vô ích, tốt hơn nên bỏ khí giới mà đầu hàng đi. Chúng ra sẽ tha cho các người khỏi chết và tiễn các người xuống núi. Bỗng có một phiên tăng vừa lùn, vừa nhỏ nhảy ra nói giọng Trung Nguyên rất sõi, quát lớn:
- Tiểu tặc là ai? Dương Tiêu quát mắng:
Phiên tăng kia không được vô lễ, đây là Trương giáo chủ, tân giáo chủ của bổn giáo.
Phiên tăng nọ lại quát lớn:
- Trương giáo chủ, Lý giáo chủ, ta đều không biết, hãy đỡ ta một kiếm này đã. Nói xong, y nhanh như điện chớp múa kiếm xông tới đâm Vô Kỵ.
Dưới ánh trăng ai cũng thấy rõ thanh kiếm đó chính là ỷ Thiên kiếm của phái Nga Mi.
Vô Kỵ né mình tránh thế công đó và quát hỏi:
- Kiếm này là thần vật của phái Nga Mi, tại sao lại lọt vào tay đại sư được.
Phiên tăng không nói gì cả, cứ xông lên tấn công luôn ba kiếm. Thế kiếm nào cũng lợi hại vô cùng.
Vô Kỵ biết thanh bảo kiêm đó rất bén.
Chàng tránh né mấy cái rồi đột nhiên giơ tay trái bắt luôn vào cổ tay phải của phiên tăng. Phiên tăng thấy cánh tay tê dần liền vứt ngat thanh Ỷ Thiên kiếm xuống đất kêu "keeng" một tiếng.
Ngờ đâu võ công của tên phiên tăng cũng lợi hại lắm. Tuy tay phải của y đã bị Vô Kỵ nắm chặt, mà y còn múa tay trái nhằm ngực Vô Kỵ đấm tới liền. Nhờ có thần công hộ thể, quyền của phiên tăng đánh trúng ngực chàng, bắn trở lại ngay.
Phiên tăng đó loạng choạng mấy bứoc ngã lăn ra đất liền. Y lăn lộn mấy vòng lại nhảy ngay lên được và đã nhặt được thanh bảo kiếm ngay.
Bành Doanh Ngọc múa kiếm lên cản trở. Nhưng kiếm của y vừa đụng vào bảo kiếm của phiên tăng, thanh kiếm của y đã gãy làm đôi liền.
Tuy vậy phiên tăng không dám chiến đ ấu nữa chạy thẳng xuống núi đào tẩu.
Vô Kỵ lo ngại cho Chỉ Nhược, không hiểu tại sao thanh ỷ Thiên kiếm ở trong tay nàng lại bị tên phiên tăng ấy cướp mất? Chàng quyết đuổi theo bắt cho được tên phiên tăng, để hỏi rõ căn nguyên. Chàng vừa tung mình nhảy xuống núi, bỗng nghe eo núi bên trái có tiếng kêu la như tiếng của Bất Hối.
Tiếp theo, chàng lại thấy một thường kiếm bị bay tung lên.
Hiển nhiên Bất Hối đã bị kẻ địch đánh rơi khí giới. Chàng vội nhảy qua eo núi, đến một bụi cây nhỏ. Vì bụi cây quá rậm, Vô Kỵ không sao thấy rõ bên trong. Không sợ nguy hiểm, chàng nhảy luôn vào bụi.
Bỗng một luồng gió mạnh thổi tạt vào mặt Vô Kỵ và một lưỡi đao nhằm mặt chàng chém tới. Chàng vội né sang bên chộp luôn cánh tay người đó và hất văng người đó xa mấy trượng. Trong bụi cây có tiếng mắng chửi.
Tiến vào, Vô Kỵ thấy một người to lớn hai tay múa hai cái búa nhằm Bất Hối chém lia lịa. Bất Hối tay không nên nàng chỉ nhảy tránh.
Vô Kỵ nhảy đến trước mặt người đó lớn tiếng quát bảo:
- Ngừng tay lại. Tiếng quát của Vô Kỵ oai nghiêm làm người nọ phải ngẩn người trong giây lát rồi thuận tay giơ búa lên chém vào người Vô Kỵ.
Chàng giơ tay trái giở Càn Không Ðại Nã Di, hất búa của địch thủ sang bên, chỉ nghe thấy "coong" một tiếng thật lớn, hai búa của địch thủ chém vào núi đá vụn bay tứ tung và mép hai lưỡi búa bị uốn cong.
Hai cánh tay của người nọ tê tái không còn đủ sức cầm búa nữa.
Bất Hối giơ quyền đấm luôn vào thái dương kẻ địch.
Tên đó lòi mắt ra và chết luôn, không kịp la một tiếng.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Bất Hối, cô có bị thương không?
Bất Hối đáp:
- Không! Cám ơn anh đã đến cứu tôi. Thôi chúng ta quay trở lại đi.
Vì cứu Bất Hối, Vô Kỵ biết tên phiên tăng đã chạy khá xa rồi, có đuổi cũng không sao đuổi kịp.
Chàng cùng Bất Hối quay trở lên đỉnh núi.
Những người của Mao Sơn bang đã đại bại, đang định đào tẩu, bỗng nghe thấy tiếng kêu gọi như tiếng ma khóc, đột nhiên tinh thần phấn chấn, quay trở lại đấu chí chết mới thôi, nhưng dù người của Mao Sơn bang hăng hái đến đâu cũng chỉ như ngọn lửa nến sắp tàn, đánh được một lúc đã bị giết chết hết.
Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Ðấu làm gì nữa? Các người hãy mau đầu hàng đi! Kẻ địch mắt đã đỏ ngầu mà vẫn chưa chịu ngừng tay, nhờ có ánh sáng trăng nên Vô Kỵ đã trông thấy rõ mặt chúng, tên nào tên nấy đều có vẻ hoảng sợ, hình như chúng tưởng tượng đằng sau có một tên ác quỉ đang thúc giục cho chúng phải đấu cho đến chết mới thôi. Chàng động lòng thương liền nhảy lại gần chúng giơ tay ra điểm lung tung, chỉ thoáng cái chàng đã điểm hết yếu huyệt của tất cả kẻ địch nên tên nào tên nấy cũng đều vứt hết khí giới mà ngã lăn ra tức thì. Chỉ có ba tên cao thủ tránh kịp, không bị chàng điểm trúng, nhưng cũng không bao lâu chúng đã bị Dương Tiêu, Nhất Tiếu và Dã Vương giết chết. Trận đấu đó Minh giáo toàn thắng, bên địch chỉ có một số ít người là chạy thoát thân thôi. Hơn ba trăm kẻ địch không bị giết chết cũng đều bị bắt giữ. Trên Quang Minh Ðỉnh đen đuốc sáng choang, mọi người đều cảm tạ Minh tôn đã bảo vệ cho. Trong mười mấy ngày đó, bang chúng của Mao Sơn bang đã xây dựng mấy chục căn nhà lá ở trên núi để ở tạm, nên Minh giáo mới có nhà ở ngay. Giáo chúng của Ngũ Hành Kỳ cũng chặt cây đan trúc xây dựng thêm nhà của. Nữ giáo chúng của Ðịa Tự Môn thì phụ trách việc nấu nướng các món ăn. Sau khi đắc thắng, tuy cả đ êm không ngủ, mọi người cũng không ai thấy mỏi mệt gì cả.
Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính đồng đứng dậy lớn tiếng nói:
- Các giáo chúng của Bạch Mi giáo hãy nghe ta nói: Bổn giáo với Minh giáo tuy là hai nhưng sự thất chỉ có một mà thôi. Hơn mai mươi năm trước đây, ta với mấy người bạn trong Minh giáo mâu thuẫn nhau, ta mới tự lập môn phái. Hiện giờ Minh giáo đã do Trương đại hiệp đứng ra làm giáo chủ ai ai cũng đều bỏ hết oán hận cũ, hợp tâm hợp sức để phò Trương giáo chủ. Từ nay trở đi cái tên Bạch Mi giáo không còn nữa. Tất cả mọi người ở đây đều là giáo chúng của Minh giáo hết. Ai ai cũng phải tuân hiệu lệnh của Trương giáo chủ. Nếu người nào không chịu phục tùng thì phải bước xuống núi tức thì.
Giáo chúng của Bạch Mi giáo nghe Hân Thiên Chính nói xong đều hoan hô ầm ĩ, tiếng kêu la của họ lớn như sấm động.
Hoan hô xong, mọi người đều cùng nói:
- Chúng tôi đều vào Minh giáo, thực là hân hạnh biết bao. Hân giáo chủ với Trương giáo chủ đều là người nhà chí thân. Như vậy, chúng tôi nghe hiệu lệnh của vị giáo chủ nào cũng thế thôi.
Thiên Chính lại lớn tiếng nói tiếp:
- Từ nay trở đi chỉ có Trương giáo chủ chớ không có Hân giáo chủ nữa, mọi người chớ phạm trượng như thế.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói:
- Bạch Mi giáo với Minh giáo đã hợp nhất, thật là một việc rất đáng mừng. Nhưng tại hạ vì tình thế bắt buộc nên tạm quyền giáo chủ đấy thôi. Lúc này chúng ta đã diệt xong kẻ địch nên bầu lại một vị giáo chủ chính thức mới phải. Trong Minh giáo với Bạch Mi giáo có rất nhiều anh hùng hào kiệt, tiểu tử trẻ tuổi sức học hãy còn non kém, đâu dám đảm nhiệm chức vụ nặng nề đó.
Chu Ðiên là người nhanh mồn nhanh miệng, thấy Vô Kỵ nói như vậy vội đỡ lời ngay:
- Trương giáo chủ làm ơn nghĩ hộ chúng tôi, vì ngôi giáo chủ mà chúng tôi đã phải chia năm xẻ bảy mãi mới kiếm ra được một người như giáo chủ mà ai ai cũng phải phục tòng. Nếu bây giờ giáo chủ từ chối mà bầu một giáo chủ khác hừ hừ bất cứ là ai thì Chu Ðiên này sẽ là người đầu tiên không thèm chịu phục. Nếu bầu Chu Ðiên tôi ra làm giáo chủ thì tất nhiên cũng sẽ có người khác không phục rồi.
Bành Doanh Ngọc cũng đứng dậy nói:
- Nếu Trương giáo chủ không chịu đảm nhận trọng trách này thì Minh giáo chúng tôi sẽ lại tàn sát lẫn nhau như trước liền. Chẳng lẽ lúc ấy lại mời giáo chủ đến cứu chúng tôi hay sao? Vô Kỵ thấy mọi người nói như vậy liền nghĩ thầm:
- Những người này nói cũng có lý. Trong lúc này ta không thể nào khoanh tay đứng yên cho được.
Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng đáp:
- Quý vị đã có lòng như vậy, tiểu tử không dám từ chối nữa. Tiểu tử xin nhận lãnh trọng trách này. Nhưng có ba việc này xon quý vị hãy nhận lời tôi trước, còn bằng không thì nhất định không chịu nhận lời đâu.
Mọi người vội đáp:
- Giáo chủ ra lệnh dù ba mươi việc chúng tôi cũng xin tuân theo. Không hiểu ba việc đó là ba việc gì, xin giáo chủ cho chúng tôi hay.
Vô Kỵ liền nói:
- Xưa nay bổn giáo vẫn bị người ta gọi là tà ma ngoại đạo, tuy bảo những người đó vì hẹp lượng hay không hiểu chân