Cô Gái Đồ Long

Lấy Ðức Báo Oán


trước sau

Vô Kỵ quan sát tình hình mới lớn tiếng hỏi:
- Phạm Hữu Sứ, công việc tiến hành ra sao?
Khổ Ðầu Ðà vội đáp:
- Nguy lắm rồi, lối đi đã bị lửa bịt kín, không ai có thể thoát được.
Lúc ấy đám Thiên Long thập bát bộ đả có mười bốn phiên tăng xông đến vây đánh Vô Kỵ.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Bắt giặc phải bắt chúa trước. Bây giờ phải bắt Vương Tử kia trước, bắt buộc y phải ra lệnh cho dập tắt ngọn lửa và than mọi người ra .
Nghĩ đoạn, chàng phi thân lướt qua đầu bọn phiên tăng, tới gần Vương Bảo Bảo thì đột nhiên bên trái có một thanh kiếm bay tới, chàng liền kùi lại hai bước, nghe rõ giọng của một thiếu nữ:
- Trương công tử! Ðây là gia huynh Vương Bảo Bảo, công tử đừng đả thương anh ấy.
Vô Kỵ biết người đó là Triệu Minh, tay cầm Ỷ Thiên kiếm chàng vội trả lời.
- Cô nương mau ra lệnh dập tắt ngọn lửa và thả các vị anh hùng ra. Bằng không tôi đành thất lễ với hai vị.
Triệu Minh liền lớn tiếng quát bảo bọn phiên tăng:
- Thiên Long thập bát bộ! Người này võ công lợi hại lắm, mau kết Thiên Long Trận bao vây y.
Mười tám tên phiên tăng vâng lời xông lại bao vây Vô Kỵ .
Vô Kỵ thấy bộ pháp của mười tám phiên tăng đó rất quái dị. Chúng tạo một bức tương người. Chàng định thử thách xem mình có phá nổi Thiên Long trận không?
Bỗng nghe tiếng "bùng" từ trên bảo tháp một cây trụ rớt xuống.
Chàng quay đầu lại nhìn, thấy ngọn lửa đã bén đến từng thứ sáu rồi, có hai người trên đó là Diệt Tuyệt Sư Thái và Hạ Bút Ông.
Cả hai đang đấu kịch kiệt, cạnh lan can. Còn trên tầng cao nhất đứng đầy những cao thủ các môn phái. Võ công của họ chưa phục hẳn mà tầng chót vót lại cách mặt đất mấy chục trượng. Như vậy, dù có kinh công tuyệt đỉnh, nội công chưa mất chút nào, nhảy từ trên đó xuống cũng phải gãy chân què tay. Huống hồ lúc này chưa có một người nào hoàn toàn khôi phục nội lực.
Vô Kỵ sực nghĩ:
- Muốn phá nổi Thiên Long trân này phải tốn nhiều thì giờ huống hồ ta đánh bại bọn này thì lại có bọn khác đến tiếp viện. Ta muốn bắt cóc tên Vương tử kia không phải dễ. Diệt Tuyệt Sư Thái đấu với Hạ Bút Ông hăng hái như thế nội lực của bà ta đã khôi phục lại được rồi. Như vậy các sư bá của ta cũng đã bình phục, nhưng bảo tháp cao quá làm sao họ nhảy xuống được.
Nghĩ đoạn, chàng ngạc nhiên chạy quanh mọi người, hai tay, lúc đánh, lúc bắt, lúc vỗ, lúc cướp, chốc lát đã đánh té Thần Tiễn Bát Hùng và các võ sĩ cầm cung , tất cả cung tên đều bị chàng bẽ gãy hết, chàng vội lớn tiếng gọi:
- Các vị tiền bối ở trên tháp, xin hãy lần lượt nhảy xuống phía dưới đã có tại hạ tiếp đón.
Các vị hào hiệp đứng trên đỉnh tháp nghe Vô Kỵ nói đều ngẩn người suy nghỉ:
- Nơi đây, cách mặt đất những mấy chục trượng, người ta trên này nhảy xuống thì người dưới đất phải có sức khỏe ngàn cân mới đủ sức đỡ được .
Vì vậy phái Không Ðộng và Côn Luân đã có người lên tiếng:
- Không thể nhảy xuống được đâu! Chúng ta đừng mắc hởm tên tiểu tử. Chúng ta nhảy xuống là tan xương, nát thịt ngay.
Vô Kỵ thấy lửa đã bén tới gần tầng thứ bảy mà các cao thủ không chịu nhảy, tất nhiên sẽ chôn xác trong đống lửa. Chàng lên tiếng gọi:
- Thất sư thúc đối với cháu là ân nghĩa, khi nào cháu lại hại sư thúc. Xin sư thúc hãy nhảy xuống trước đi.
Mạc Thanh Cốc rất can đảm nghe Vô Kỵ nói bèn nghỉ thầm:
- Ở lại đây bị thiêu chết, chi bằng nhảy xuống dù có chết vẫn còn xác.
Nghĩ đoạn Thất hiệp trả lời:
- Ðược ta nhảy xuống ngay.
Nói xong liền tung mình nhảy xuống tức thì Vô Kỵ chờ Thanh Cốc rớt xuống còn cách mặt đất chừng bốn thước, liền giơ chưởng khẽ vỗ vào lưng Thanh Cốc.
Chưởng ấy chàng vận dụng Càn Khôn Ðại Nã Di thủ pháp ra khiện cho sức mạnh từ bên trên rớt xuống, chuyển thành từ trái sang phải, nên Thanh Cốc bị đẩy bắn ra ngoài xa mấy trượng. Nhờ công lực đã được khôi phục được bảy tám thành, nên Thanh Cốc xoay người một vòng đã lẹ làng đứng trên mặt đất rồi thuận tay đánh luôn một tên võ sĩ Mông Cổ một chưởng. Tên võ sĩ hộc máu tươi chết tốt.
Tiếp theo đó Thất hiệp lại lớn tiếng kêu gọi:
- Ðại sư ca, nhị sư ca, tứ sư ca lần lượt nhảy xuống ca đi.
Trên tháp, các người thấy Thanh Cốc bình yên vô sự, đều đồng thanh hoan hô.
Viễn Kiều rất thương con, nên muốn Thanh Thư thoát hiểm, liền lên tiếng bảo:
- Thanh Thư con nhảy xuống trước đi!
Từ khi ra khỏi tư thất, Thanh Thư cứ đứng cạnh Chỉ Nhược hoài nên khi nghe cha bảo như vậy, chàng bèn bảo Chỉ Nhược rằng:
- Chu cô nương hãy nhảy trước đi.
Chỉ Nhược thấy công lực của mình chưa khôi phục hẳn, không thể nào ra tay giúp sư phụ được nàng lắc đầu đáp:
- Tôi phải đợi sư phụ tôi.
Lúc ấy Thái Sung, Thục Nhàn lần lượt nhảy xuống.
Hai người đó cũng được Vô Kỵ dùng Càn Khôn Ðại Nã Di cứu giúp thoát hiểm.
Tuy mới khôi phục được năm phần công lực, nhưng những cao thủ cũng đủ đánh bọn phiên tăng và bọn võ sĩ Mông Cổ tơi bời rồi. Thanh Cốc cướp khí giới của kẻ địch liền đến gần bảo vệ Vô Kỵ.
Thủ hạ của Vương Bảo Bảo, Triệu Minh định xông lại không cho Vô Kỵ cứu giúp quần hào, đã bị Thanh Cốc, Thái Sung, Thục Nhàn ngăn lại.
Trên tháp có một người nhảy xuống là Vô Kỵ thêm một người giúp sức.
Từ khi bị Triệu Minh nhốt vào bảo tháp chịu đựng biết bao sự khuất nhục, còn bị chặt đứt một hai ngón tay, nên nay chẳng ai nương tay tha hồ tấn công phiên tăng và võ sĩ Mông Cổ.
Vì vậy, chỉ trong giây lát đã có mười mấy võ sĩ bị đánh chết.
Vương Bảo Bảo thấy tình thế bất lợi bèn ra lệnh:
- Mau điệu đội phi nỏ thân binh của ta tới đây.
Hạ Tổng Quản định truyền lệnh, bỗng thấy phía Ðông Nam có ngọn lửa bốc cao, kinh hãi la lớn:
- Tiểu Vương gia! Vương phủ đang cháy to. Chúng tôi phải bảo vệ Vương Gia trước.
Vương Bảo Bảo lo sợ đến an ninh của cha, nên vội nói:
- Triệu Minh, anh trở về Vương phủ trước, em ở lại chỉ huy. Hãy cẩn thận nghe chưa!.
Không đợi Triệu Minh trả lời Vương Bảo Bảo nhảy lên mình ngựa phóng đi luôn .
Vương Bảo Bảo đi khỏi, mười tám phiên tăng và bọn võ sĩ đều đã bị đánh ngã.
Các võ sĩ khác thấy Vương phủ bị cháy, lại tưởng phản loạn đông lắm tấn công vương phủ, không ngờ có một mình Nhất Tiếu. Bọn chúng vô cùng kinh hoảng.
Lúc ấy Thanh Thư, Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê đã nhảy xuống dưới rồi.
Tình thế chuyển ngược.
Phía quần hào càng lúc càng mạnh, Phía Mông Cổ càng lúc càng suy dần.
Khi thấy Không Văn, Không Trí đại sư và các cao tăng của La Hán Ðường, Ðạt Ma Ðường nhảy xuống, các võ sĩ của Triệu Minh biết không thể nào chống cự được nữa.
Triệu Minh vội ra lệnh:
- Các người lui ra khỏi chùa Vạn Pháp.
Rồi nàng quay lại nói với Vô Kỵ:
- Chiều mai mời Trương Giáo chủ lại quán cũ xơi rượu. Thế nào ngày cũng tới đừng để tôi chờ, nhỡ việc.
Vô Kỵ ngẩn người chưa kịp trả lời thì Triệu Minh đã tủm tỉm cười rồi lui vào phía sau điện chùa Vạn Pháp.
Khổ Ðầu Ðà ở trên đỉnh tháp lớn tiếng gọi:
- Chu cô nương, mau nhảy xuống đi, lửa cháy đến nơi rồi mà cô chưa chịu nhảy. Chẳng lẻ cô muốn làm mỹ nhân cháy thành than hay sao?
Chỉ Nhược đáp:
- Tôi còn phải hầu sư phụ tôi.
Diệt Tuyệt sư thái vẫn còn đấu với Hạt Bút Ông. Tuy công lực của bà ta chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng bà ta không coi cái chết vào đâu, chưởng pháp chỉ tấn công chứ không phòng vệ.
Còn Hạt Bút Ông vì mãi lo ngại cho sư huynh nên không tập trung được tịnh thần. Hơn nữa y vừa uống một phần thuốc mê, nên tay chân chẳng còn linh động. Nhờ vậy mà hai người đấu mãi không phân thắng bại.
Sư thái nghe đồ đệ nói vậy, vội lớn tiếng bảo:
- Chỉ Nhược con mau nhảy xuống đi, đừng để ý đến ta. Lão tặc này đã làm nhục ta quá đáng, không khi nào ta tha mạng cho y đâu?
Nghe Sư thái nói, Hạt Bút Ông liền lớn tiếng quát:
- Diệt Tuyệt Sư Thái! Lời nói đó là của Khổ Ðầu Ðà nói ra chứ liên quan gì đến lão đâu.
Diệt Tuyệt Sư Thái vội ngưng tay hỏi Khổ Ðầu Ðà:
- Tên Ðầu Ðà kia, những lời nói điên rồ kia có phải là mi đặt ra không?
Khổ Ðầu Ðà vừa cười vừa đáp:
- Lời nói điên rồ ấy thế nào? Sư thái làm ơn nhắc lại cho Khổ Ðầu Ðà nghe.
Diệt Tuyệt Sư Thái đâu dám nhắc lại những lời đó, nên bà ta càng tức giận hơn và nhận thấy lời của Hạt Bút Ông không ngoa.
Hạt Bút Ông thấy Sư thái quay lưng về phía mình, liền giơ chưởng đánh thật mạnh vào lưng Sư thái.
Chỉ Nhược và Khổ Ðầu Ðà thấy rõ bèn la lớn:
- Sư phụ cẩn thận.
- Lão ni coi chừng.
Diệt Tuyệt Sư Thái vội quay lưng lại chống đỡ nhưng bà ta chỉ đỡ nổi tay trái của Hạt Bút Ông thôi. Còn tay phải của Hạt Bút Ông đánh trúng giữa lưng Sư thái.
Huyền Minh thần chưởng của y rất lợi hại.
Năm xưa trên Võ Ðang chỉ có Trương Tam Phong chống đỡ nổi thần chưởng của Huyền Minh nhị lão thôi. Lúc này, chưởng của y đánh giữa lưng Sư Thái thì Sư Thái chịu đựng sao nổi?
Vì vậy bà ta loạng choạng suýt ngã.
Chỉ Nhược thấy vậy kinh hãi, vội chạy đến đỡ.
Khổ Ðầu Ðà tức giận vô cùng, liền quát lớn:
- Quân tiểu nhân thâm độc kia để mi sống làm gì.
Nói xong, y ném luôn Lộc Trượng Khách và Hàn Cơ xuống dưới tháp.
Hạt Bút Ông là người rất độc ác, nhưng tình huynh đệ vẫn nặng.
Trong lúc nguy cấp, y không kịp suy nghỉ, vội phóng mình định chụp Lộc Trượng Khách. Nhưng không kịp, y chỉ nắm được một mảnh chăn, còn Lộc Trượng Khách và Hàn Cơ đều rớt xuống đất.
Vô Kỵ đứng dưới, bị khói bay mù mịt, nên không nhìn rõ những hoạt động phía trên tháp. Chàng bỗng thấy một vật thật lớn rớt xuống như bên trong có người.
Còn khi Hạt Bút Ông nhảy theo xuống, chàng trong thấy rõ. Vốn bản tánh từ thiện, tuy biết Hạt Bút Ông đã làm cho anh đau khổ mấy năm trời thậm chí đến cái chết của cha mẹ cũng liên can đến y, nhưng chàng vẫn không nhẫn tâm đứng nhìn kẻ thù chết tức tưởi, mới nhảy lại giơ song chưởng lên, một tay đánh vào bọc chăn và một tay đánh vào Hạt Bút Ông. Nhờ vậy Hạt Bút Ông với cái chăn kia bị đánh bay ra ba trượng.
Hạt Bút Ông chỉ lộn một vòng đã đứng dậy được và trong lòng kêu thầm:
- Nguy hiểm thực .
Y không ngờ Vô Kỵ lấy đức báo oán, đã ra tay cứu mình thoát chết. Y vội quay lại tìm kiếm sư huynh.
Y giật mình kinh hãi.
Thì ra Vô Kỵ hai tay cùng sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di thân pháp, đồng thời hoá giải sức mạnh ở hai bên rớt xuống. Như thế không phải là một chuyện dễ, huống hồ trong bọc chăn có Lộc trượng Khách với Hàn Cơ hai người. Tất nhiên sức rớt xuống phải nặng hơn Hạt Bút Ông, nên chàng không thể nào làm được bọc chăn đó rớt theo ý muốn của mình. Ngờ đâu bọc chăng bị chàng đánh trúng mở tung ra, bên trong có hai trần trục lăn ra rớt ngay vào trong đống lửa, Lộc Trượng Khách vẫn bị điểm huyệt không sao cử động được, nên râu tóc bị cháy liền, Hạt Bút Ông lớn tiếng kêu gọi:
- Sư ca!
Rồi y nhảy luôn vào trong đống lửa ôm lấy Lộc Trượng Khách và nhảy ra bên ngoài luôn. Y chưa đứng vững, Dư Liên Châu đã lớn tiếng nói:
- Hãy đỡ một chưởng nầy của ta.
Tam Hiệp vừa nói dứt đã múa chưởng tấn công vào đầu vai của Hạt Bút Ông liền.
Hạt Bút Ông không dám chống đỡ, vội tầm vai xuống để tránh.
Ngờ đâu chưởng của Liên Châu vẫn theo vẫn theo vai của đối thủ mà trầm xuống tấn công, nên có tiếng kêu "chộp" một cái.
Hạt Bút Ông đã đau đến toát mồ hôi lạnh. Nhưng lúc ấy y cần phải cứu người sư huynh trước, nên cứ nghiến răng cam chịu và ôm lấy Lộc Trượng Khánh tung mình nhảy lên tường cao.
Ðang lúc ấy trên tháp có một cây trục lớn cháy đỏ rớt xuống trúng ngay vào xác Hàn Cơ, chỉ trong thoáng cái xác của nàng đã cháy xém.
Những người dưới tháp đều lớn tiếng kêu la:
- Mau nhảy xuống! Mau nhảy xuống! Khổ Ðầu Ðà ở trên đỉnh tháp chạy đi chạy lại, để tránh ngọn lửa. Xà ngang và cột trụ của tháp đã bị cháy hủy, gạch đá đổ xuống lia lịa. Bảo tháp đã rung chuyển như sắp đổ vậy.
Diệt Tuyệt Sư thái quát lớn:

- Chỉ Nhược, con mau nhảy xuống đi!
Chỉ Nhược đáp:
- Sư phụ nhảy xuống trước, con nhảy xuống sau!
Sư thái đột nhiên nhảy tới giơ chưởng lên bổ vào vai trái của Ðầu Ðà quát lớn:
- Tặc tử của Ma Giáo, ta không thể dung ha cho ngươi được! Khổ Ðầu đà biết không thể nào ở lại trên đỉnh tháp nữa, liền lớn tiếng cười và tung mình nhảy xuống khỏi tháp thức thì.
Vô Kỵ giơ chưởng kên đánh khẽ đẩy Khổ Ðầu Ðà sang bên, và khen ngợi:
- Phạm Hữu sứ đã thành công rất lớn!
Khổ Ðầu Ðà vừa đứng vững liền đáp:
- Nếu không được thần công cái thế của Giáo chủ thì tất cả mọi người đều bị cháy xém như con heo rồi. Phạm Dao tôi làm việc không được chu đáo thì làm có công trạng lớn?
Sư thái thấy Khổ Ðầu nhảy xuống, thở dài một tiếng, rồi ôm chặt lấy Chỉ Nhược nhảy xuống luôn.
Khi sắp xuống tới mặt đất Sư thái tung Chỉ Nhược lên cao mấy thước, bà ta làm như vậy không khác gì Chỉ Nhược ở trên cao một trượng rớt xuống thôi nên nàng không nguy hiểm chút nào.
Trái lại thế rớt xuống của Sư thái lại càng nhanh càng mạnh.
Vô Kỵ vội chạy lại dùng Càn Khôn Ðại Nã Di đẩy luôn vào lưng bà ta.
Ngờ đâu sư thái đã quyết chí chết và cũng không mốn nhận một chút ân huệ nào của Minh Giáo hết.
Bà ta thấy Vô Kỵ dùng chưởng đánh tới vội xoay người đánh lại một chưởng, chưởng của hai người va chạm nhau kêu đến "bùng" một tiếng.
Chưởng lực Càn Khôn Ðại Nã Di của Vô Kỵ bị chưởng lực của bà ta làm đổi phương hướng. Mỗi người chỉ nghe thấy tiếng kêu "bộp" một tiếng.
Sư thái đã rớt xuống đất thật mạnh. Xương sống gãy làm mấy khúc.
Vô Kỵ bị chưởng của bà ta đánh trả lại, vì không thể đề phòng nên ngực của chàng trúng luồng chưởng phong của đối thủ.
Chàng cảm thấy khí huyết rạo rực và lui luôn phía sao mấy bước trong lòng ngạc nhiên vô cùng, nhưng chàng có biết đâu Sư thái đã giở ra hết toàn lực đánh chưởng đó để tự sát.
Chỉ Nhược chạy lại ôm lấy sư phụ vừa khóc vừa kêu gọi:
- Sư phụ! Sư phụ! Các nam nữ đệ tử khác của phái Nga Mi cũng đều chạy lại cạnh xác của sư phụ mình kêu la khóc lóc thảm thiết .
Diệt Tuyệt Sư thái liền nói:
- Chỉ Nhược, từ nay trở đi con đã là chưởng môn của bổn phái những việc ta bảo con làm không được trái lệnh nghe chưa.
Chỉ Nhược vừa khóc vừa đáp:
- Vâng! đệ tử không dám quên!
Sư thái mỉm cười và nói tiếp:
- Như vậy là ta chết cũng mãn nguyện lắm rồi.
Lúc ấy Vô Kỵ đã chạy tới gần giơ tay ra nắm cổ tay của Sư Thái để thăm mạch và xem có thể cứu chữa được không.
Ngờ đâu bà ta lật bàn tay lại nắm lấy cổ tay chàng và quát lớn:
- Dâm đồ của Ma giáo kia, nếu ngươi làm nhơ nhuốc đồ đệ yêu quý của ta, dù ta có làm ma ta cũng không tha cho ngươi...
Nhưng Sư thái chỉ nói được tới đó thì tắt thở liền. Nhưng tay của bà ta vẫn nắm chặt tay của Vô Kỵ đến nổi bật cả máu tươi ra.
Khổ Ðầu đà vội la lớn:
- Tất cả mọi người đều theo tôi đi ra ngoài cửa tây để hội họp. Nếu chậm trễ gian vương có thể phái đại nội nhân mã đến bao vây chúng ta đấy.
Vô Kỵ liền ẳm xốc Sư thái lên và khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Chỉ Nhược khẽ gỡ những ngón tay của sư phụ mình ra rồi đỡ lấy xác của Sư phụ, nàng không thèm nhìn Vô Kỵ, cắm đầu đi thẳng ra ngoài chùa.
Lúc ấy, các cao thủ của phái Côn Luân, Không Ðộng, Hoa Sơn v.v... đã lần lượt chạy theo ta.
Riêng có Không Văn, Không Trí của phái Thiếu Lâm không theo ra, là vẫn giữ được phong độ của một môn phái lớn, từ từ tiến lại chắp tay chào Vô Kỵ cùng Viễn Kiều, Liên Châu rồi đi ra ngoài cửa...
Vô Kỵ dùng Càn Khôn Ðại Nã Di thần công cứu các cao thủ của các môn phái thoát chết nội kực đã tiêu hao gần hết, sao cùng lại bị Diệt Tuyệt Sư thái đánh trúng một chưởng gần chết, đã tổn nguyên khí rất nhiều, Mạc Thanh Cốc liền ẳm chàng lên trên vai, chàng liền vận Cửu Dương thần công để lấy lại nội lực.
Lúc ấy trời đã sáng tỏ, quần hùng đã đi đến cửa Tây, xua đuổi quân binh canh gác cửa thành rồi đi ra ngoài mấy dặm thì gặp Dương Tiêu đem xe và lừa đến đón.
Mọi người nghỉ ngơi bên lề đường giây phút, một người lên tiếng:
- Phen này nếu không được Trương Giáo chủ của Minh Giáo với các vị đến cứu, thì sáu đại môn phái Trung Nguyên của chúng ta bị hao tổn nguyên khí rất nhiều, ơn lớn nầy không dám nói cám ơn. Bây giờ chỉ có một cách là chúng ta xin Trương Giáo chủ ra lệnh định đoạt ra sao?
Vô Kỵ đáp:
- Tại hạ ít tuổi, và ngu dốt, không có định kiến gì hết. Xin phương trượng của Thiếu Lâm ra lệnh cho:
Không Văn đại sư cương quyết không chịu, Tòng Khê liền xen lời nói:
- Nơi đây cách thành không xa, ngày hôm nay chúng ta ở trong kinh thành làm đảo lộn như thế tất nhiên tên gian Vương không bao giờ chịu để yên đâu. Chờ tới khi ngọn lửa ở Vương phủ dập tắt, y thế nào cũng phái binh mà đuổi theo chúng ta. Chúng ta phải mau rời khỏi nơi đây và nên đi đâu phải định đoạt ngay bây giờ.
Thái Sung xen lời nói:
- Gian Vương phái người đuổi theo thì càng hay, chúng ta đánh cho chúng ta một trận tơi bời, như vậy mới hả cơn giận bấy lâu nay.
Tòng Khê liền đáp:
- Tất cả anh em chúng ta chưa hoàn toan khôi phục công lực muốn giết quân Thát Ðát để khi khác cũng được, bây giờ chúng ta nên tránh thì hơn.
Không Văn đại sư lại nói:
- Trương Tử hiệp nói rất phải. Ngày hôm nay dù có giết được bao nhiêu quân Thát đát, chúng ta cũng phải hao mòn nhân lực rất nhiều. Chúng ta nên tạm tránh thì hơn.
Người chưởng môn của phái Thiếu Lâm đã nói như vậy, người khác không dám bàn tán nữa, Không Văn đại sư lại hỏi:
- Trương Tứ hiệp, theo ý kiến của Tứ hiệp thì chúng ta nên đi đâu để tạm tránh?
Tòng Khê đáp:
- Quân Thát Ðát thế nào cũng đùoán chắc chúng ta không đi về phía Nam thì thế nào cũng đi về phía Ðông Nam. Nhưng bây giờ chúng ta đi ngược hướng chạy thẳng lên phía Mông Cổ. Chẳng hay các vị nghĩ sao?
Mọi người đều ngẩn người ra nghỉ thầm:
- Mông Cổ là nơi căn cứ của quân Thát Ðát tại sao mình lại đi sâu vào đất địch như thế?
Dương Tiêu vỗ tay xen lời nói:
- Ý kiến của Trương Tứ hiệp rất hay, đất Mông Cổ rộng mà ít, ta tới đó tạm tránh thế nào cũng được yên ổn. Quân Thát Ðát thế nào cũng tưởng ta trở về Trung Nguyên chớ ngờ đâu ta đi lên Mông Cổ như vậy.
Mọi người nhận thấy kế của Tòng Khê rất hay liền quay ngựa về hướng Bắc.
Mọi người đi được năm mươi dặm tới một sơn cốc liền nghỉ ngơi.
Dương Tiêu đã mua sẳn các thức ăn và rượu thịt, trong lúc ngồi ăn uống nhậu nhẹt mọi người nói:
- Lần này không được Vô Kỵ và Phạm Dao hai người cứu giúp thì ai nấy đều chết hết. Còn Chỉ Nhược với bọn người của phái Nga My đang ngồi đằng kia đào lỗ chôn Diệt Tuyệt sư thái.
Không Văn, Không Trí, Vô Kỵ, Viễn Kiều, Liên Châu các người lần lượt đi tới lễ Diệt Tuyệt là một đại hiệp nhất thời tuy tính tình quái dị chuyên môn hành hiệp trượng nghĩa, chí khí lẫm liệt nên được các người trong võ lâm kính nễ.
Không Văn đại sư nói:
- Người chết không thể nào sống lại, chư hiệp của phái Nga My nên theo lời dặn của Sư thái mà tiếp tục hành hiệp. Như vậy tuy Sư thái chết như vẫn còn sống. Lần này bị kẻ gian đầu độc ai cũng thiệt thòi hết, bổn phái Không Tín sư đệ cũng bi quân Thát Ðát giết chết, thù này thế nào cũng phải trả, nhưng phải trả bằng cách nào:
Không Trí đại sư cũng xen lời nói:
- Trước khi sáu đại môn phái ở trung Nguyên đối địch với Minh Giáo nhưng Trương Giáo chủ không báo oán. Trái lại ra tay cứu giúp chúng ta. Từ nay trở đi thù hằn của hai bên coi như đã xóa bỏ. Ngày hôm nay, nhân người của sáu đại môn phái đều có mặt nơi đây, bần tăng xin đề cử Trương Giáo chủ làm Minh Chủ của võ lâm Trung Nguyên. Từ giờ trở đi hể lệnh của Trương Giáo chủ tới đâu là các môn phái của Trung Nguyên phải tuân theo hết. Chúng ta đồng tâm hiệp lực xua đuổi quân Thái Ðát ra khỏi bờ cõi.
Quần hào thấy Không Trí đại sư nói như vậy đều vỗ tay tán thành, riêng Chỉ Nhược lẳng lặng không nói năng gì hết, vì lúc này nàng bối rối đang nghỉ tới những việc sư phụ dặn bảo mình.
Vô Kỵ vội giơ tay lên xua lia liạ:
- Quý vị hãy khoan! Việc này không thể làm như thế được. Xưa nay các đại môn phái của võ lâm đều tôn phái Thiếu Lâm làm Ðảng trưởng. Hơn nữa, nói đến tuổi tác thì phải nói đến Thái Sư phụ của tôi là Trương Chân nhân, còn sư hiệp của Võ Ðang đều là sư bá, sư thúc của tôi. Tôi là một thằng nhỏ đâu dám vượt qua những người trên như thế.
Tống Viễn Kiều lên tiếng:
- Vô Kỵ, tất cả mọi người đã đều cử cháu là Minh Chủ của Võ Lâm. Tất nhiên một nữa là vì cám ơn cháu đã cứu giúp ngày hôm nay và mọi người cũng vì dân chúng trong thiên hạ mà bầu cháu như vậy. Chưởng môn các môn phái từ nay phải đồng tâm hiệp lực đừng có sát hại nhau để cùng diệt quân Thát Ðát. Nếu trong võ lâm Trung Nguyên có một Tổng Minh chủ đứng phát hiệu lệnh, thì mới mong xua đuổi được quân Thát Ðát ra khỏi bờ cõi. Bằng không, không sao hoàn thành được công việc vĩ đại đó.
Tòng Khê cũng lên tiếng nói:
- Hai vị thần tăng của phái Thiếu Lâm thành khẩn đề cử cháu, cháu nên nhận lời đi. Còn Thái sư phụ cháu tuổi tác như vậy chẳng lẽ còn mời người ra gánh vác trọng trách hay sao?
Mọi người đều nói thêm vào.
Vô Kỵ vẫn không dám nhận và đáp:
- Tiểu tử tuổi còn trẻ, kiến thức rất nghèo nàn, chỉ gọi là có đôi chút võ công thôi. Còn bây giờ bảo tiểu tử nhận chức Minh chủ võ lâm thiên hạ, trách nhiệm nặng nề như thế tiểu tử nhận sao nổi. Bây giờ chỉ có Phương trượng của Thiếu Lâm hay Tống đại sư bá mới xứng đáng chức vị đó thôi.
Dương Tiêu cũng lên tiếng:
- Giáo chủ, thời cơ đã lở không sao vớt lại được. Ngày hôm nay may mắn được quân hùng tụ hợp nơi đây, ai nấy đều đồng tâm nhất trí bầu cử Giáo Chủ làm Minh chủ, nếu Giáo chủ không chịu, thì không còn ai mà được quần hùng qui phục nữa. Nhất đáng, tất cả mọi người tản mác đi mọi nơi. Muốn triệu tập lại đông đảo như thế nầy thì khó lắm. Năm xưa Giáo chủ trên Quang Minh Ðỉnh phải hòa giải với sáu đại môn phái để cùng tâm hiệp lực đánh quân Hồ, Giáo Chủ quên rồi hay sao?
Vô Kỵ không nói năng gì, Phạm Dao lớn tiếng nói:
- Giáo chủ, đây là làm Minh Chủ của võ lâm chứ không phải làm vua đâu. Tất cả anh em không muốn Giáo chủ tác oai tác phúc mà chỉ muốn Giáo chủ gánh vác công việc nặng nề của thiên hạ thôi. Phải chịu thiên hạ oán trách, Giáo chủ có phải là nam nhu đại trượng phu không? Sao Giáo chủ lại không gánh vác việc nặng nề và bị thiên hạ oán trách như thế, Phạm Dao tôi tưởng Giáo chủ là anh hùng mới theo Giáo chủ, không ngờ lúc hữu sự Giáo chủ lại sợ sệt như thế.
Vô Kỵ liền vái chào Phạm Dao một cái và đáp:
- Phạm Hữu sứ trách tôi như vậy rất phải. Vô Kỵ tôi xin thụ giáo. Ðúng thế, nam nhi sống ở trên đời phải đảm đương những công việc nặng nề mới được.
Nói xong chàng liền chắp tay chào quần hào và nói tiếp:
- Ðược các vị đề cử như vậy, tiểu tử không dám từ chối nữa, chỉ mong công việc này thành tụ để khỏi phụ chí nguyện bình sinh thôi.
Quần hào thấy Vô Kỵ nhận lời đều vỗ tay hoan hô.
Dương Tiêu liền lấy một túi rượu đến, cắn đứt ngón tay chảy máu nhỏ vào trong rượu, mọi người cũng bắt chước y lần lượt làm như vậy.
Rồi mọi người đều uống một hớp rượu đó, và thề từ nay trở đi đồng tâm đồng

sức xua đuổi quần Hồ, lấy lại sơn hà xã tắc.
Vô Kỵ vừa phấn khởi vừa hoảng sợ, nghĩ tới mấy lời nói của Phạm Dao, chàng lại thản nhiên không còn lo sợ gì nữa.
Trong mấy tháng nay, chàng đã trải qua rất nhiều phong ba bão táp, đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm.
Lúc này chàng ra làm Minh chủ võ lâm, lại còn bình tĩnh hơn là lúc ra làm Giáo chủ. Ðồng thời chàng nhận thấy việc xua đuổi quân Hồ ra khỏi bờ cõi là một trách nhiệm không thể nào từ chối được.
Chờ mọi người uống máu ăn thề với nhau xong, Vô Kỵ nói:
- Hiện giờ thiên hạ đang loạn lạc, giáo chúng của chúng tôi đang phân tán bốn phương, nếu có cơ hội là họ nổi lên kháng quân Hồ ngay. Bây giờ chỉ mong các tôn trưởng các phái ra lệnh cho đệ tử mình hễ thấy nghĩa quân nổi lên thì giúp liền nhé. Ðừng có tranh cướp quyền lợi mà sát hại lẫn nhau. Nếu có những sự thị phi tranh chấp thì phải báo trưởng môn của bổn phái biết rồi do bổn nhân cùng trưởng lão, trưởng môn các phải xét xử một cách công bằng.
Mọi người đều nhận lời:
- Phải nên như vậy lắm.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ðại sự ở đây đã xong rồi, tôi còn có việc riêng cần phải về Kinh đô một phen, xin tạm biệt quý vị. từ nay trở đi trong một vài năm yhế nào cũng có một phen tôi sẽ cùng quý vị phi ngựa trên mặt trận quyết chiến với quân Thát Ðát.
Tiếng hoan hô của quần hào làm chấn động cả một vùng trời đất rồi mọi người tiễn chàng đi ra tận cửa thung lũng.
Dương Tiêu lên tiếng nói:
- Bây giờ Giáo chủ là người mà thiên hạ đều trông mong vào vậy. Giáo chủ nên cẩn thận đôi chút thì hơn.
Vô Kỵ đáp:
- Việc đó tôi biết rồi.
Nói xong, chàng thúc ngựa phi thẳng về phía Nam.
Lúc sắp tới kinh đô chàng liền nghĩ thầm:
- Câu chuyện xảy ra ở chùa Vạn Pháp hồi hôm, các võ sĩ và thủ hạ của Nhữ Dương Vương đã nhận được mặt ta rồi. Nếu để chúng bắt gặp sẽ phiền phức lắm .
Chàng vào một nhà nông mua một bộ áo cũ để thay đổi. Ðầu đội cái nón là, chàng dùng lọ nồi bôi lên mặt, mới vào thành.
Chàng đi tới khách sạn phía Tây thành, đưa mắt quan sát, không có ai theo mình mới lẻn vào trong, trở về phòng cũ.
Một tiểu thư ngồi bên cửa thấy chàng bước vào thì ngạc nhiên nhưng giây lát đã nhận ra mới mừng rỡ cười hỏi:
- Cháu lại tưởng chàng quê mùa vào nhầm phòng. Không ngờ là công tử.
Vô Kỵ cười đáp:
- Cô nương làm gì thế? Sao lại ngồi rầu rĩ?
Tiểu Siêu đỏ mặt nũng nịu:

- Cháu nhàn rỗi ngồi khâu chơi!
Nói xong, nàng cất áo xuống dưới gối. Rót nước mời Vô Kỵ uống, hỏi tiếp:
- Công tử có rửa mặt không?
Vô Kỵ đáp:
- Khỏi cần.
Chàng cầm chén nước uống , nghĩ thầm:
- Triệu cô nương bảo ta đưa nàng đi mượn Ðồ Long, ta là đại trượng phu không thất tín được. Hơn nữa, thế nào ta cũng phải đi đón nghĩa phụ về Trung Thổ. Vì vẫn lo ở Trung Thuu còn có nhiều kẻ thù mà bây giờ nghĩa phụ ta lại mù, tất thế nào khó chống đỡ với kẻ thù được. Lúc này, võ lâm quần hào đang đồng tâm hiệp sức chống quân Hồ. Mối thù cá nhân đều phải hòa giải hết thì cần có ta cạnh nghĩa phụ ta là không ai dám đông tới ông nữa. Trên bể sóng to gió lớn nguy hiểm như vậy, không dám để Tiểu Siêu đi cùng được. Nay ta phải bảo Triệu cô nương dành một căn phòng ngay trong vương phủ cho nàng ở tạm. nàng ở trong đó còn bình yên hơn ở ngoài.
Tiểu Siêu thấy Vô Kỵ bỗng nhiên cười một mình bèn hỏi:
- Công tử nghĩ gì thế?
- Tôi định đi tới một nơi thật xa nhưng không tiện đem cô nương đi nên tôi mới tìm ra một chỗ an toàn, để cô nương ở đó.
Tiểu Siêu sầm nét mặt đáp:
- Công tử đi đâu tôi theo đó. Ngày nào tôi cũng hầu hạ công tử, chớ tôi không muốn ở đâu một mình cả:
- Chỗ tôi định đi rất xa và rất nguy hiểm lại chưa biết bao giờ về.
- Trong khi ở trong Tiểu Quang Ðỉnh tôi đã quyết định rồi. Bất cứ công tử đi đến đâu tôi cũng đi theo, trừ phi công tử giết tôi mới để tôi ở lại được, hay là công tử đã ghét tôi rồi nên không muốn tôi đi theo?
- Không, không cô nương yen6 lòng bao giờ tôi cũng quý cô nương. Sở dĩ, tôi không muốn cô nương đi theo là tôi sợ nguy hiểm cho cô nương đấy thôi! Khi nào về tới sẽ kiếm cô nương ngay!
- Không! Công tử đừng bỏ tôi, Quý hồ được gần công tử là tôi mãn nguyện rồi. Tôi không sợ gì hết, công tử cứ đưa cùng đi.
Vô Kỵ nắm tay Tiểu Siêu nói:
- Tiểu Siêu! Tôi không dám nói dối cô nương, vì tôi đã nhận lời đưa Triệu cô nương du hải ngoại. Trên bề, sóng to gió lớn nguy hiểm vô cùng. Tôi trót đã nhận lời với cô ta nên mới mạo hiểm mà đi. Còn Tiểu Siêu là người ngoại cuộc việc gì mà phải mạo hiểm như vậy.
Tiểu Siêu đáp:
- Công tử đi với Triệu cô nương thì tôi lại càng phải đi theo.
Nàng nói xong câu đó thì oà lên khóc, Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao cô nương lại quyết tâm theo tôi như thế?
- Vì Triệu cô nương rất độc ác. Cô ta có thể hại công tử dễ dàng, nên tôi phải đi theo đặng quán xuyến hộ tống công tử.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ cô bé này yêu ta?
Chàng thấy Tiểu Siêu có lòng thành như vậy bèn cười trả lời:
- Thôi được, tôi nhận lời đem cô nương đi.
Tiểu Siêu cả mừng.
- Vô Kỵ lên giường ngủ bỗng nghe thấy tiếng xích trên tay Tiểu Siêu, tự nhiên lòng chàng cảm thấy buồn man mác...
Vô Kỵ ngủ cho tới chiều mới thức dậy.. Chàng ăn bát mì xong bèn bảo Tiểu Siêu:
- Tiểu Siêu! tôi đưa cô đi gặp Triệu cô nương để tôi mượn thanh Ỷ Thiên kiếm của cô ta để chặt đứt xích cho cô.
Hai người liền đi ra ngoài phố thấy quân lính Mông Cổ cỡi ngựa phi đi phi lại lục lạo. Thành phố giới bị rất nghiêm. Chàng biết vì việc vương phủ và chùa Vạn Pháp phát hỏa mà nên.
Chàng và Tiểu Siêu núp vào xó cửa gần đó,chờ cho quân Mông Cổ đi khỏi mới tiếp tục đi.
Không bao lâu, hai người đã đi tới quán rượu nhỏ, Vô Kỵ dắt Tiểu Siêu vào trong, đã thấy Triệu Minh ngồi uống rượu ở bàn hôm trước rồi.
Nàng vừa thấy Vô Kỵ bèn đứng dậy cười, nói:
- Công tử là người rất trọng chữ tín. Tôi cảm phục.
Vô Kỵ thấy nàng vẫn ung dung như thường, không tức giận gì mình thì nghĩ thầm:
- Cô nương này kín đáo thực, chẳn gnhững nàng không giận ta mà còn tỏ ra bình tĩnh thân ái với ta như thế này ta hãy xem nàng đối xử vớt ta ra sao?
Thấy trên bàn đã bày sẳn hai đôi đũa và hai cái bát Vô Kỵ vội vái chào rồi ngồi xuống, Tiểu Siêu thì đứng ở ngoài đợi.
Vô Kỵ chắp tay chào và lên tiếng:
- Triệu cô nương, chuyện xảy ra tối hôm qua tại hạ thất lễ rất nhiều, mong cô nương lượng thứ.
Triệu Minh cười đáp:
- Hàn Cơ của cha tôi rất lẳng lơ. Trông thấy y thị tôi đã ghét rồi, nên tôi càng cám ơn công tử đã cho người giết y thị. Mẹ tôi cũng khen công tử là người thông minh.
Vô Kỵ ngẩn người ra chưa biết nói sao cho phải, Triệu Minh thấy vậy nói tiếp:
- Những người đó đượcx công tử cứu đi càng hay vì để họ ở lại mà họ không hàng thì cũng vô ích. Công tử cứu họ đi, thế nào họ cũng cám ơn công tử. Như vậy, địa vị và danh vọng của công tử cao tới mức trong Võ lâm Trung Nguyên không có ai có thể sánh nữa. Vậy tôi phải mừng công tử một chén mới được.
Nói xong, nàng vừa cười vừa nâng chén lên mời.
Lúc ấy ngoài cửa có bóng người, thấp thoáng rồi có một người bước vào.
Người đó là khổ Ðầu Ðà, tiến tới vái Vô Kỵ một lạy, rồi cung kính vái Triệu Minh một lạy và nói:
- Quận chúa, Khổ Ðầu Ðà tôi tới đây để cáo từ Quận chúa.
Triệu Minh không đáp lễ, chỉ lạnh lùng trả lời:
- Khổ Ðại sư giỏi giả thật, lần này Quận chúa của đại sư bị té một cái thật đau.
Khổ Ðầu Ðà đứng dậy nghinh ngang nói tiếp:
- Khổ Ðầu Ðà tôi họ Phạm tên Dao là Quang Minh Hữu sứ của Minh Giáo. Minh Giáo là kẻ địch của triều đình. Bổn nhân trà trộn vào Vương phủ là có mục đích riêng, cám ơn Quận chúa đã đối đãi rất tử tế , cho nên mới tới đây cáo từ như thế.
Triệu Minh lạnh lùng đáp:
- Ðại sư muốn đi thì cứ việc đi, hà tất phải đa lễ làm chi?
- Ðại trượng phu làm việc gì phải quang minh chính đại, từ nay trở đi tại hạ là kẻ địch của Quận chúa. Nếu tại hạ không đến đây nói rõ thì thế nào cũng phụ lòng tốt của Quận chúa bấy lâu nay.
Triệu Minh liếc nhìn Vô Kỵ và hỏi:
- Chẳng hay công tử có bản lãnh gì mà khiến tất cả thủ hạ ai ai cũng trung thành như thế?
Vô Kỵ đáp:
- Chúng tôi chỉ vì dân vì nước, vì nhân hiệp và vì nghĩa khí mà làm việc, Phạm Hữu Sứ và tôi không hề quen biết nhau. Nhưng chúng tôi mới gặp nhau đã hợp liền. Ðây chẳng qua vì chữ nghĩa mà nên.
Khổ Ðầu Ðà thấy Vô Kỵ nói như vậy ha hả cả cười, nói:
- Mấy lời của Giáo chủ vừa nói đúng là tâm sự của hạ thuộc, Giáo chủ phải cẩn thận vì Quận chúa nương nương này độc ác lắm chớ không phải là người thường đâu!
Vô Kỵ đáp:
- Ðược rồi tôi sẽ hết sức cẩn thận.
Triệu Minh thấy Khổ Ðầu Ðà nói như vậy vội đáp:
- Cám ơn đại sư đã quá khen tôi.
Khổ Ðầu Ðà quay mình đi ra ngoài cửa điếm, lúc y đi ngang Tiểu Siêu bỗng ngạc nhiên ngẩn người ra hình như y đã trông thấy một con ma quỷ đáng sợ vậy, liền thất thanh la lớn:
- Người... người...
Tiểu Siêu ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì thế?
Khổ Ðầu Ðà nhìn nàng rồi lắc đầu nói tiếp:
- Không phải... không phải... tôi đã nhận lầm...
Nói xong, y liền đẩy cửa ra, mồm vẫn lẩm bẩm nói:
- Giống qua... giống quá...
Triệu Minh với Vô Kỵ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Khổ Ðầu Ðà nói Tiểu Siêu giống ai.
Bỗng nghe thấy đàng xa có mấy tiếng còi vọng tới, cứ ba tiếng dài, ba tiếng ngắn.
Vô Kỵ ngẩn người ra, vì biết đó là tiếng kêu gọi của các đồng môn của phái Nga Mi.
Vì năm xưa, ở Tây Vực chàng gặp Diệt Tuyệt Sư thái với các môn đồ đã được nghe Nga Mi thổi còi liên lạc với nhau.
Vì vậy chàng mới ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Sao phái Nga Mi quay trở lại kinh thành này làm chi? Chẳng lẽ bọn họ lại gặp kẻ địch nơi đây chăng?
Chàng đang nghĩ bỗng nghe Triệu Minh hỏi:
- Ðó là tiếng báo động của phái Nga Mi. Hình như họ bị chuyện khẩn cấp gì. Chúng ta thử ra ngoài đó xem sao?
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao cô nương lại biết đó là tiếng báo động của phái Nga Mi?
- Tôi ở Tây Vực đã từng theo dõi bọn họ, sao tôi không biết.
- Cũng được, chúng ta đi ra ngoài đó xem họ làm gì. À Triệu cô nương, tôi nhờ nương một việc này trước, tôi muốn mượn thanh Ỷ Thiên kiếm của cô nương xử dụng giây lát.
- Công tử chưa mượn đao Ðồ Long cho tôi mà công tử lại mượn Ỷ Thiên trước kể ra công tử thông minh thật.
Nói xong nàng cởi thanh bảo kiếm ra đưa cho chàng.
Vô Kỵ rút thanh kiếm khỏi bao rồi nhìn về phía Tiểu Siêu kêu gọi:
- Tiểu Siêu cô lại đây.
Tiểu Siêu, lẹ bước đi tới trước mặt chàng. Chàng múa động trường kiếm chém luôn mấy nhát rất khẽ; xích ở tay và chân Tiểu Siêu đứt từng khúc rớt xuống mặt đất .
Tiểu Siêu liền quỳ xuống vái liền:
- Ða tạ công tử. Ða tạ quận chúa.
Vô Kỵ cắm kiếm vào bao trả cho Triệu Minh.
Lúc ấy tiếng còi của phái Nga Mi ở phía Ðông Bắc càng nghe càng rất thê thảm.
Chàng liền nói:
- Chúng ta đi thôi.
Triệu Minh móc túi lấy một thỏi vàng nhỏ ném ra lên trên, rồi ra ngoài cửa tức thì.
Vô Kỵ sợ Tiểu Siêu khinh công hãy còn non nớt không sao theo kịp, liền dùng tay phải nắm chặt tay và tay trái đỡ vào lưng nàng, kéo nàng theo Triệu Minh.
Nhưng đi được mười mấy trượng chàng cảm thấy người của Tiểu Siêu nhẹ vô cùng và chân đi rất nhanh.
Tuy bấy giờ chàng chưa giở khinh công tuyệt mức ra, nhưng chân của chàng đi đã rất nhanh mà Tiểu Siêu vẫn theo kịp.
Như vậy đủ thấy khinh công của nàng không kém mấy.
Chỉ thoáng cái, Triệu Minh đã vượt qua mấy con đường nhỏ tới môt nơi có tường vây quanh nhưng đã đổ nát gần nửa.
Vô Kỵ nghe thấy bên torng hình như có tiếng con gái đang cãi vã, biết ngay phái Nga Mi đang ở trong đó.
Chàng liền kéo tay Tiểu Siêu kéo qua bờ tường vào bên trong.
Trong bóng tối, chàng hạ chân xuống đất một cách lẹ làng không có tiếng động gì cả. Cỏ bên trong mọc rất cao, chàng định thần nhìn kỹ, mới biết nơi đó là một vườn bỏ hoang.
Triệu Minh cũng nhảy theo vào rồi ba người cùng nằm phục trong đám cỏ lau đó.
Ở phía Bắc trong vườn hoang có một cái đình đổ nát.
Trên đình tụ tập hơn mười người.
Chỉ nghe một thiếu nữ lên tiếng nói:
- Ngươi là đệ tử ít tuổi nhất trong bổn môn nói về tư vọng và võ công cũng vậy, không có một tư thế nào hơn tất cả anh chị em. Như vậy, ngươi làm gì đủ tư cách làm chưởng môn...
Vô Kỵ nghe tiếng nói đó rất quen thuộc, chàng biết ngay tiếng nói đó là của Ðinh Mẫn Quân, liền bò tới gần cái đình đổ nát kia.
Khi tới cách đình còn mấy trượng chàng liền ngừng lại.
Lúc ấy, tuy không có trăng, nhưng chàng cũng thấy cũng thấy trên đỉnh có cả đàn ông lẫn đàn bà, đều là đệ tử của phái Nga Mi hết.
Ngoài Mẫn Quân ra, còn có đại đệ tử của Diệt Tuyệt Sư thái cũng có mặt ở đó.
Người mặc áo dài xanh nhạt, đứng phía bên trái, chính là nàng Chu Chỉ Nhược.
Chàng lại nghe thấy Mẫn Quân nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi nói đi... ngươi nói đi...
Chỉ Nhược từ từ đáp:
- Ðinh Sư Tỷ nói rất phải. Tiểu muội là đệ tử rất trẻ của bổn môn thật, bất cứ về tư cách võ công, tài ba, đức hạnh v.v... tiểu muội đều không xứng đáng làm chưởng môn nhưng, Tiên sư truyền lệnh bảo tiểu muội lãnh trọng trách đó, tiểu muội từ chối hoài, mà tiên sư nhất quyết không nghe, còn bắt tiểu muội thề độc không được phụ lời dặn bảo của Tiên sư.
Một thiếu nữ ăn mặc lối ni cô liền đỡ lời:
- Phải, lúc Tiên sư lên Tây phương cực lạc chầu Phật tổ có trối trăn bảo Chu sư muội phải kế nhậm môn bổn phái thật. Lúc ấy, chúng ta ai ai cũng nghe, khôn người đồng môn của bổn phái mà tất cả anh hào của các môn phái: Thiếu Lâm Võ Ðang, Côn Luân, Không Ðộng đều làm chứng.
Lại có một người tuổi trạc trung niên xen vào nói:
- Tiên sư rất anh minh, quả quyết. Nếu tuyển dụng sư muội làm Chưởng môn thì thế nào cũng có thâm ý gì đây?
Chúng tôi cũng đội ơn tiên sư rất lớn, tất nhiên ai ai cũng phải tuân theo di chúc của tiên sư mà đồng tâm hiệp lực phò trợ cho Chu sư muội làm chưởng môn hầu rạng rỡ bổn phái.
Mẫn Quân cười nhạt hỏi:
- Phùng sư ca nói tiên sư thế nào cũng có thâm ý? Mấy chữ đó được nói ra quả là khéo. Chúng ta ở dưới hay trên tháp đều nghe rõ, Khổ Ðầu Ðà và Hạt Bút Ông lớn tiếng kêu là gì? Chu sư muội là con của ai? tại sao tiên sư lại đặc biệt cùng cô ấy, chẳng lẽ quý vị không rõ hay sao?
Hồi hôm Khổ Ðầu Ðà nói với Lộc Trượng Khách rằng: Diệt Tuyệt Sư thái là nhân tình cũ và Chu Chỉ Nhược là con gái riêng của y. Ðó là câu nói lừa để lấy thuốc giải độc, nhưng Hạt Bụt Ông lại tưởng thiệt nói lớn cho mọi người nghe. Vì vậy mọi người thấy Mẫn Quân nhắc lại, không ai dám cãi nữa.
Chỉ Nhược run run nói với Mẫn Quân rằng:
- Ðinh sư tỷ! Nếu sư tỷ không phục tiểu muội ở chức chưởng môn thì cứ việc nói thẳng, hà tất nói bậy nói bạ như thế, làm mất thanh danh của tiên sư. Sư tỷ có biết làm như thế sẽ bị tội như thế nào không? Tiên sư của tiểu muội họ Chu, tên là Vương, tiên mẫu họ Tiết. Tiểu muội được Trương Chân Nhân của phái Võ Ðang thu làm môn hạ cho tiên sư. Trước khi tiểu muội tới đây chưa hề gặp tiên sư. Sư tỷ đội ơn của tiên sư rất lớn, mà ngày nay di hài của tiên sư chưa lạnh đã dám dùng những lời nói ra như thế.
Nói tới đó nàng đã nghẹn ngào, nước mắt ràn rụa không th6ẻ nói tiếp được nữa.
Mẫn Quân thấy vậy cười nhạt và nói:
- Cô muốn làm chưởng môn của bổn phái, chưa được các đồng môn công nhận nhất là là ta thử lai lịch của cô chưa rõ, nay cô đã muốn tác oai tác phúc, định chi phối chúng tôi phải không? Cái gì gọi là bại hoại thanh danh của tiên sư? Lại còn bảo ta là mang tội này tội nọ, có phải là cô muốn trị tội tôi không?
Hỏi cô câu này, cô được tiên sư trối trăn cho làm ngôi chưởng môn thì cô phải về ngay núi Nga Mi để phụ trách mọi công việc chứ sao cô lại lẳng lặng quay lại kinh đô là chi? Tiên sư khuất núi rồi, việc của bổn phái rất bề bộn, bất cứ việc gì cũng vậy, ai ai cũng chờ đợi người chưởng môn phân phối công việc. Thế mà cô không chịu trở về đảm nhiệm trọng trách, lại một thân một mình quay trở lại kinh đô này để làm gì?
Chỉ Nhược đáp:
- Tiên sư đã giao một gánh nặng nề cho tiểu muội, bảo tiểu muội thế nào cũng làm cho xong, vì vậy tiểu muội mới quay trở lại đây là thế.
- Việc gì thế? Nơi đây, trừ các đồng môn của bổn phái ra, không có một người nào hết, sao sư muội không nói ra cho các anh em biết?
- Việc này là một việc rất bí mật, ngoài người chưởng môn của bổn phái ra, không thể nào tiết lộ cho một ai biết hết.
- Hừ, hừ, cái gì cô cũng đổ vào hai chữ chưởng môn, nhưng cô phải biết, cô chỉ có thể loè người khác chứ không thể đánh lừa được tôi đâu. Tôi hỏi cô câu này, bổn phái với Ma Giáo có thâm thù lớn như thế, đồng môn của bổn phái bị Ma Giáo giết chết rất nhiều, trái lại giáo chúng của Ma Giáo cũng chết dưới Ỷ Thiên kiếm của tiên sư không ít. Sở dĩ tiên sư tạ thế một cách đột ngột như vậy là vì không muốn chịu ơn Giáo chủ của Ma Giáo. Cô biết di hài của tiên sư chưa lạnh, sao cô lại lẳng lặng đến tìm tên dâm tặc họ Trương của Ma Giáo kia làm chi?
Vô Kỵ núp tron bụi lau, nghe thấy Mẫn Quân nói mấy câu sau cùng, tức giận đến run lẩy bẩy, thì lúc ấy chàng bỗng thấy có một ngón tay mềm mại đưa lên má mình, khẽ gạt đi gạt lại mấy cái, hình như đang bêu xấu mình.
Chàng biết ngay đó là Triệu Minh, xấu hổ vô cùng và nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Chu cô nương tời đây kiếm ta thực chăng?
Chàng nghe thấy Chỉ Nhược ngập ngừng nói:
- Sư tỷ chớ có bậy....
Mẫn Quân càng đắc chí, càng lớn giọng nói tiếp:
- Ðến lúc này, cô còn phải không? Cô bảo tất cả anh chị em hãy về Nga Mi trước. Vậy chúng tôi hỏi cô quay trở lại kinh đô này với mục đích gì? Thấy cô hỏi người cha là Khổ Ðầu Ðà tên dâm đó ở đâu. Tưởng tất cả anh chị em không biết hay sao? Có phải cô tới khách điếm kiếm tên tiểu tặc không?
Mẫn Quân cứ nói tiểu dâm tặc hoài, Vô Kỵ dù mát tính đến đâu cũng không sao nhịn được.
Chàng bỗng thấy có người hà hơi vào cổ, biết ngay là Triệu Minh trêu mình. Chàng lại nghe thấy Mẫn Quân nói tiếp:
- Cô muốn yêu ai lấy ai không ai có quyền lý đến, nhưng cô nên rõ tiểu lâm tặc họ Trương là kẻ thù của bổn phái. Hồi hôm mọi người bầu y làm Minh chủ của võ lâm, cô là chưởng môn của bổn phái sao không thấy cô lên tiếng phản đối. Dù cô vì chúng ta ít người, bên chúng nhiều người, có phản đối cũng không ăn thua gì, nhưng cô cũng phải lên tiếng để tỏ rõ cho mọi người hay là phái Nga Mi chúng ta không phục y làm Minh Chủ võ lâm.
Nhưng không thấy cô nói năng gì hết, mà cô lại còn bắt chước mọi người: cắt máu ăn thề. Nhưng theo ý tôi thì lúc ấy cô sung sướng lắm, nhưng không dám để lộ cho người ta thấy thôi. Ngày nọ trên Quang Minh Ðỉnh, tiên sư bảo cô đâm y một kiếm, y không tránh né gì hết, mà nháy mắt tống tình với cô. Còn cô kẻ đâm y như gãi ngứa vậy.
Bên trong thế nào cũng có ẩn tình, có ai dám tin là cô đâm thật đâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện