Thấy chàng nói vậy, Ðại Cẩm liền giới thiệu Trúc,Sử tiêu đầu với chàng.
Trương Thuý Sơn lại nói:
- Ngày nay tiểu đệ mới được quen biết Trúc tiêu đầu,năm xưa với một thanh Kim đao đã đánh bại Dịch Dương ngũ hùng trên đường Tín An,và Sử tiêu đầu nổi tiếng về mười tám đường Tam Nghĩa côn
Trương Thuý Sơn rất được sư phụ Trương Tam Phong thương và cưng ngày thường chàng được nghe sư phụ kể những chuyện trong võ lâm cho nghe.Chàng rất thông minh và trí nhớ rất dai,bất cứ việc to nhỏ gì,chàng chỉ nghe một lần là nhớ mãi không quên.
Trương Tam Phong tuổi đã chín mươi,giao du khắp thiên hạ nên việc gì trong võ lâm cũng biết.
Trương Thuý Sơn còn ít tuổi,nhưng chuyện của các môn phái trong thiên hạ chàng đều biết.Lúc này chàng nghe Ðại Cẩm giới thiệu với tên họ của Trúc,Sử hai tiêu đầu,chàng liền nhắc lại ngay hai việc đắc ý nhất của hai người.
Ðại Cẩm là người có tên tuổi,những chuyện kiệt tác của y ai ai cũng hay biết,có nhắc lại không lấy gì làm lạ.Riêng Trúc,Sử hai tiêu đầu chỉ là những kẻ hảo thủ hạng tư,hạng năm trong võ lâm mà Thuý Sơn cũng nhớ được cả hành động của họ là quý hoá.Trúc,Sử hai người khoái trá vô cùng.
Sử tiêu đầu liền lên tiếng:
- Thưa Tổng tiêu đầu,Trương chân nhân phái Võ Ðang là Thái Sơn Bắc Ðẩu của đương kim võ lâm,ngày nay nhân ngày ăn mừng đại thọ của chân nhân,chúng ta nên lên núi vái chào,mừng tuổi thọ một phen mới phải.
Thuý Sơn vội xen vào:
-Sư phụ chúng tôi đâu dám nhận đại lễ của quí vị như vậy? Quí vị đến đây,bổn phận chúng tôi là địa chủ,lẽ tất nhiên phải thủ tiếp quí vị mới phải.Mấy sư huynh đệ của tiểu đệ rất hiếu khách,mời quí vị hãy tạm lên núi ở lại đó một đêm.
Ðại Cẩm thấy Thuý Sơn ăn nói lanh lợi như vậy ,nghi ngờ vô cùng,liền nghĩ:
- "Sao cả lai lịch và võ công của Trúc, Sử y cũng rõ hết? Thật kỳ lạ quá! Chẳng lẽ vì sáu người vừa rồi thất lễ với chúng ta,bị sư trưởng của chúng khiển trách,nên mới sai y xuống đây mời lên núi xin lỗi cũng nên?"
Nghĩ đoạn,y khoái trí vô cùng,vừa cười vừa đáp:
- Nếu mấy vị sư huynh của Trương đại hiệp cũng hiếu khách như đại hiệp thế này thì anh em chúng tôi sớm lên núi Võ Ðang rồi.
Thuý Sơn ngạc nhiên hỏi:
-Sao vậy? Tổng tiêu đầu đã gặp mấy vị sư huynh đệ chúng tôi rồi hay sao? Chẳng hay Tổng tiêu đầu gặp những vị nào thế?
Ðại Cẩm nghĩ thầm:
- "Tên này khéo diễn kịch thật ? Tới giờ phút này mà y còn bộ giả ngẩn ngơ như vậy ?"
Nghĩ xong , y liền đáp:
- Ngày hôm nay tại hạ thật hên quá,được gặp đủ mặt Võ Ðang thất hiệp.
Thuý Sơn càng ngạc nhiên hơn nữa,thất thanh kêu "ủa" một tiếng,ngẩn người ra giây lát rồi mới hỏi tiếp:
- Tổng tiêu đầu đã gặp Dư tam sư huynh của tiểu đệ rồi đấy à?
Ðại Cẩm đáp:
- Dư Ðại Nham,Dư tam hiệp phải không? Họ không thèm thông tên họ với chúng tôi,nên chúng tôi không biết vị nào là Dư tam hiệp cả.Chỉ thấy sáu vị cùng đi với nhau,chắc thế nào cũng có Dư tam hiệp trong đó?.
Thuý Sơn lại hỏi:
- Sáu người nào? Thế thì lạ thật? Sáu nguời như thế nào?
Ðại Cẩm tỏ vẻ không vui,đáp:
- Mấy vị sư huynh của đại hiệp ,không chịu nói rõ tên họ,thì tôi làm sao biết được là ai? Các hạ là Trương ngũ hiệp,như vậy sáu vị kia tất là Tống đại hiệp cho tới Mạc thất hiệp chớ còn ai vào đó nữa?
Hễ nói tới chũ "hiệp", y đều kéo dài giọng và hơi ngừng trong giây lát,hình như có vẻ nhạo báng vậy.Nhưng Thuý Sơn đang thắc mắc nên không để ý tới,chỉ hỏi lại rằng:
- Quả thật Tổng tiêu đầu đã gặp sáu vị sư huynh của tiểu đệ đấy à?
Ðại Cẩm lại đáp:
- Không những tôi đã thấy,mà cả bọn anh em tiêu cuộc chúng tôi,mấy chục đôi mắt đều mục kích cả.
Thuý Sơn lắc đầu tiếp:
- Không có lẽ,từ sáng tới giờ,mấy vị sư ca chúng tôi đều ở cả trong Ngọc Hư cung trên núi hầu hạ sư phụ chúng tôi,chưa hề xuống núi một bước.Sư phụ và Tống sư huynh thấy quá giờ ngọ mà vẫn chưa thấy Dư tam ca về mới sai tiểu đệ xuống dưới nầy đợi chờ.Như vậy làm sao Tổng tiêu đầu gặp được mấy vị sư ca của chúng tôi?
Ðại Cẩm liền hỏi:
- Chẳng hay người trên mặt có một nốt ruồi đen và trên nốt ruồi ấy có mọc một cái lông dài,là Tống đại hiệp hay là Dư tam hiệp?
Thuý Sơn ngẩn người rồi trả lời:
- Trong sáu sư huynh đệ của tiểu đệ không có ai có nốt ruồi mọc lông ở trên mặt như vậy cả.
Thấy Thuý Sơn trả lời như vậy,Ðại Cẩm toát mồ hôi lạnh,vội nói tiếp:
- Sáu người ấy tự nhận là Võ Ðang lục hiệp,và chúng tôi lại thấy họ xuất hiện dưới chân núi Võ Ðang,trong bọn lại có hai người mặc áo đạo sĩ mũ vàng,nên chúng tôi tin tưởng.
Thuý Sơn mỉm cười rồi đáp:
-Sư phụ chúng tôi là đạo nhân,nhưng anh em chúng tôi đều là đệ tử tục gia cả.Sáu người ấy tự nhận là Võ Ðang lục hiệp phải không?
Ðại Cẩm hổi tưởng lại tình cảnh vừa qua , y liền nói:
- "Chúng ta vừa lên trên núi,thấy sáu người nọ cứ tưởng là Võ Ðang lục hiệp,nhưng đối phương có nói câu tự bày tỏ chân tương đâu? Họ chỉ không nhận sự hiểu lầm của chúng ta thôi".
Nghĩ tới đó,y liền nhìn hai tiêu đầu Sử,Trú,ngẩn người một hổi,giây lát sau y mới lên tiếng nói:
- Theo như lời của Trương ngũ hiệp thì sáu người nọ không phải là những người chính đáng đâu,chúng ta may đuổi theo ngay đi.
Nói xong,y liền lên ngựa quay đầu lại,tiến thẳng về phía núi Võ Ðang,định đuổi theo sáu người kia.
Thuý Sơn cũng nhảy lên con Thanh Thông phóng ngang hàng với Ðại Cẩm và lên tiếng nói:
- Sáu người nọ mạo danh chúng tôi,Ðỗ huynh hà tất phải đuổi theo làm gì.
Ðại Cẩm thở hồng hộc đáp:
- Nhưng,còn người nọ cơ mà.Có người nhờ mỗ hộ tống người nọ lên núi Võ Ðang này trao cho Trương chân nhân.Sáu người đã mạo nhận tên họ của quí vị,nhận luôn người nọ đem đi,tôi chỉ e đại sự nguy tai lắm!..
Thuý Sơn lại hỏi:
- Ðỗ huynh tống tiễn ai tới đây để trao cho sư phụ tôi? Sáu người nọ nhận ai thế?
Ðại Cẩm thúc ngựa cắm đầu chạy ,và vừa đi vừa kể lại câu chuyện của y.
Thuý Sơn ngạc nhiên vô cùng liền hỏi tiếp:
- Người bị thương tên là gì,bao nhiêu tuổi,mặt mũi như thế nào?
Ðại Cẩm đáp:
- Tôi cũng không biết tên là gì cả,vì chàng ta bị thương nặng nên không nói lên lời nào,chỉ có thở thôi,tuổi thì trạc độ ba mươi.
Rồi y kể lại tướng mạo của Ðại Nham cho Trương Thuý Sơn nghe.
Thuý Sơn thất thanh la lớn:
- Người đó là. . .Dư tam ca chúng tôi.
Tuy trong lòng chàng vô cùng kinh hãi nhưng ngoài mặt cố trấn tĩnh,giơ tay trái nắm luôn cương ngựa Ðại Cẩm lại.Con ngựa đang đà chạy nhanh bị Thuý Sơn nắm khẽ một cái,đứng dừng ngay lại,mồm rỉ máu tươi,có vẻ không chịu nổi,cất vó kêu hí luôn mồm.
Ðại Cẩm liền xuống ngựa rút đơn đao ra,trong lòng cũng phải kinh hãi thầm và nghĩ:
- "Không ngờ người này trông gầy gò ốm yếu như vậy,mà y chỉ khẽ nắm một cái con ngựa của ta phải dừng lại ngay".
Thuý Sơn liền nói:
- Ðỗ đại ca chớ hiểu lầm,đại ca từ ngàn dặm xa xôi,hộ tống Dư tam ca tôi tới đây,tiểu đệ cảm ơn vô cùng,chớ không có ý gì khác cả.
Ðại Cẩm nghe Thuý Sơn nói vậy mới đẩy con dao vào trong bao,nhưng vẫn còn cầm cán.
Thuý Sơn lại hỏi tiếp:
- Tại sao Dư tam ca tôi bị thương và bị thương ở đâu? Kẻ thù là ai? Ai nhờ đại ca đưa tam ca tôi tới đây?
Ba câu hỏi đó khiến Ðại Cẩm không biết trả lời ra sao. Thuý Sơn cau mày lại hỏi tiếp:
- Sáu người vừa tiếp nhận Dư tam ca tôi hình dáng như thế nào?
Sử tiêu đầu nhanh nhẩu cướp lời nói trước.Y kể lại hình dáng sáu người kia cho Thuý Sơn nghe. Thuý Sơn liền nói:
- Ðể tiểu đệ đi trước một bước.
Nói xong chàng cất vó phóng thẳng.
Võ Ðang thất hiệp đồng môn học nghệ cùng hạ sơn hành hiệp,coi nhau như tình ruột thịt.
Thuý Sơn nghe Dư tam ca bị thương nặng và bị bọn người lạ mặt đem đi,lòng nóng như thiêu,cứ thúc ngựa chạy nhanh.
Lúc ấy dù con ngựa quí của chàng có chạy quá nhanh mà lăn đùng ra chết chàng cũng mặc.Chàng chạy một hồi tới thảo điếm,nơi đây là ngã ba đường,một con đường đi núi Võ Ðang,còn một con đường nữa đi theo phía Ðông Bắc tới Văn Dương tỉnh Hồ Bắc.
Thuý Sơn nghĩ thầm:
- Nếu sáu người nọ có lòng tốt đưa Tam ca về núi thì ta đã gặp.
Nghĩ đoạn chàng liền quay ngựa chạy về phía Ðông Bắc.
Chàng phóng ngựa đi được nửa tiếng đồng hồ,con ngựa của chàng tuy khỏe mạnh thật, nhưng cũng không sao chịu nổi,càng chạy càng chậm dần.Lúc ấy trời cũng đang chập tối.
Con đường đó là đường núi,ít người đi lại nên chàng không sao hỏi thăm ai được. Chàng vừa đi vừa nghĩ:
- "Võ công của Dư tam ca ta rất cao siêu,sao anh ấy bị người ta đánh một cách dễ dàng như thế.Xem sắc mặt và dáng điệu của Ðại Cẩm thì y không phải là người nói dối đâu.
Chàng vừa nghĩ tới đó thì đã tới Trấn Thập Yêt.Con ngựa Thanh Thông bỗng hí một hồi dài rồi rời khỏi đường cái và rẽ vào con đường trong bãi tha ma mà đi. Thuý Sơn biết thế nào cũng có điều gì kỳ lạ đây.
Quả nhiên,khi chàng ngước mắt nhìn thấy có một cái xe lớn đổ nghiêng trong bụi cỏ lau.Chàng tiến lên mấy bước nữa,thấy con lừa kéo xe đó đầu vỡ tan,óc lòi ra bên ngoài nằm chết dưới đất.
Chàng tiến lên mấy bước,mở màn xe ra xem thấy không có người.Chàng vội quay lại kiếm,thấy có một người nằm phục trong đống cỏ lau không cử động chút nào,chắc đã chết từ lâu.
Trống ngực chàng đập mạnh,liền rảo bước đến xem,trông hình bóng phía sau rất giống Ðại Nham.
Chàng vội ẵm người đó lên,trong bóng chiều tối,chàng thấy người nọ hai mắt nhắm nghiền,mặt như gà bị cắt tiết.
Chàng vừa đau lòng vừa kinh hãi,khẽ dí má mình xuống má người nọ,thấy hãy còn hơi thở ấm.Chàng cả mừng,rờ tay vào ngực kẻ đó,thấy tim lúc ngừng lúc đập,liền ứa nước mắt ra nói:
-Tam ca,anh . . .làm sao thế này . . . em là ngũ đệ. . .ngũ đệ đây mà.
Chàng xốc nách để cho Ðại Nhâm đứng thử,thì thấy thân hình Ðại Nham mềm nhũn, lúc ấy chàng mới hay chân của Tam sư huynh đã bị người ta đánh gãy,ngón tay,cổ tay,cẳng tay và đùi,chỗ nào cũng có máu rỉ ra cả.Hiển nhiên bị kẻ địch hạ thủ không bao lâu,thủ đoạn của địch độc ác vô cùng và thảm trạng đó khiến chàng không nỡ nhìn.
Thuý Sơn tức giận vô cùng,mắt như đổ lửa,biết kẻ địch mới rời khỏi nơi đây không lâu, định phóng ngựa đuổi theo nhưng chàng nghĩ lại:
-"Tam ca bị thương nặng như thế này,ta cần phải cứu anh ấy thoát chết đã,quân tử trả thù mười năm sau cũng không muôn."
Nghĩ đoạn chàng móc túi định lấy thuốc ra cứu chữa cho Ðại Nhâm,nhưng vì định xuống núi giây lát,chàng không đem khí giới và túi thuốc theo.
Chàng thấy Tam sư ca bị thương nặng như vậy,nếu để lên mình ngựa sẽ bị chấn động và bị xóc,càng đau đớn hơn. Chàng liền ẵm Ðại Nham lên,chạy thẳng lên núi.Con ngựa Thanh Thông cũng chạy theo sau,thấy chủ không cưỡi lên nó chắc nó cũng lấy làm lạ lắm.
Hôm đó đúng là ngày chúc thọ chín mươi của Trương Tam Phong,tổ sư đã sáng lập ra phái Võ Ðang.Trời vừa tảng sáng,không khí Ngọc Hư cung vô cùng vui vẻ.Sáu người đệ tử lần lượt chúc thọ sư phụ.
Ðáng lẽ là bảy người,nhưng vắng mặt Dư Ðại Nham.Tam Phong và các đồ đệ kia vẫn biết Ðại Nham là người xưa này rất trọng tín nghĩa.Hiện giờ chàng ta đi về phía Nam diệt một tên giặc không lợi hại lắm thì thế nào cũng kịp về đến nơi.Nhưng chờ mãi đến chính ngọ, vẫn chưa thấy hình bóng của chàng đâu cả,ai nấy thảy đều nóng lòng,sốt ruột vô cùng. Thuý Sơn liền xin phép sư phụ:
-Xin sư phụ cho phép đệ tử hạ sơn đón Dư tam ca.
Ngờ đâu chàng đi rồi cũng biệt tăm.Mọi người suy tính,chàng cưỡi con ngựa Thanh Thông đó đi rất nhanh,dầu có đến Lão Hà Khẩu thì giờ này cũng đã về.
Không ngờ mọi người chờ đến giờ dậu mà vẫn chưa thấy Thuý Sơn trở về núi.Trên đại sảnh,tiệc chúc thọ đã bay,hai cây nến đỏ thật lớn cũng đã cháy quá nửa rồi.Ai nấy cũng đều tỏ vẻ không yên.Lục đệ tử Hân Lợi Hanh và Thất đệ tử Mạc Thanh Cốc cứ đi ra đi và trước cửa Ngọc Hư cung ngóng đợi,không biết đã bao nhiêu lượt rồi.
Trương Tam Phong biết rõ tánh nết và nhân cách của hai đệ tử mình.
Ðại Nham là người đáng tin cậy,có thể làm việc lớn.Còn Thuý Sơn là người thông minh và khôn ngoan,làm việc gì cũng nhanh chóng.Nhưng chờ mãi đến giờ này mà vẫn chưa thấy hai môn đệ về tới.Tam Phong liền đoán là thế nào cũng đã xảy ra việc gì rồi.
Tống Viễn Kiều nhìn đôi nến đỏ vừa cười vừa nói:
- Thưa sư phụ,chắc Dư tam đệ và Trương ngũ đệ gặp một việc gì bất bình,rồi ra tay cũng nên.Xưa nay,sư phụ vẫn dạy bảo chúng con phải tích đức tùng thiện.Ngày hôm nay là ngày ăn mừng đại thọ của sư phụ,hai sư đệ làm một việc nghĩa còn hơn là đem một phần lễ vật đến chúc thọ.
Tam Phong vừa vuốt râu vừa cười đáp:
- Năm ta ăn thọ tám mươi,con đã cứu một người quả phụ đâm đầu xuống giếng,vậy mới phải là một người hành hiệp.Nhưng mười năm mới làm được một việc thiện thì người thiên hạ chờ đến khô héo cả tim gan mất.
Năm người đệ tử đều bật cười.Thì ra Trương Tam Phong là Ðại tôn sư của một môn phái, nhưng tính rất khôi hài,nên giữa tình thầy trò vẫn thường hay nói bông đùa.
Tứ đệ Trương Tòng Khê nói:
- Sư phụ thế nào cũng sống tới hai trăm tuổi là ít,như vậy mỗi mười năm chúng con sẽ làm một việc thiện,tới lúc ấy,tính cộng lại,cũng không ít đâu.
Thất đệ tử Mạc Thanh Cốc vừa cười vừa nói:
- Hà hà,chỉ sợ chúng con không sống được như thế thôi. . .
Chàng chưa nói dứt,đại đệ tử Tống Viễn Kiều và nhị đệ tử Dư Liên Châu đều chạy cả ra ngoài hiên ,lớn tiếng hỏi:
- Có phải Tam đệ đấy không?
Chỉ nghe Thuý Sơn trả lời:
- Em đây.
Giọng nói của chàng có vẻ đau đớn vô cùng,mọi người thấy chàng đang ẵm một người trên tay bước vào,mặt dính đầy máu và mồ hôi,tiến tới trước mặt Tam Phong,khóc nức nở và nói:
- Sư phụ.Dư. . .Dư tam ca bị người ta ám hại. . .
Mọi người nghe nói đều kinh hãi.
Chỉ thấy Trương Thuý Sơn loạng choạng một cái đã ngã về phía sau.Bởi chàng chạy một quãng đường khá xa,trong lòng lại mang nhiều đau thương không sao chịu đựng nổi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng,tới khi chàng thấy sư phụ và các đồng môn liền ngã lăn ra chết giấc.
Tống Viễn Kiều và Dư Liên Châu đều là người rất có kiến thức,trước đại biến không bao giờ bị loạn tâm trí. Hai người biết Thuý Sơn vì quá khích động mới lăn ra chết giấc như vậy.
Còn Tam sư đệ Dư Ðại Nham không biết sống chết ra sao nên hai người cùng giơ tay ẵm Ðại Nham lên.Thấy chàng hô hấp rất yếu ớt,gần như sắp tắt thở.
Trương Tam Phong thấy đệ tử cưng của mình sắp chết đến nơi,trong lòng bị chấn động mạnh,không kịp hỏi han,đã vội vào trong nội đường lấy lọ thuốc Bạch Hổ Ðoạt Mệnh Ðơn ra.Lọ thuốc đó dùng sáp trắng trát trên miệng.Lúc này Tam Phong cũng không kịp bóc sáp đó,chỉ dùng hai ngón tay bóp cổ lọ một cái,lọ thuốc vỡ tan,rồi lấy ba viên thuốc trắng ra cho Ðại Nham uống liền.
Lúc bầy giờ Ðại Nham đã mất hết tri giác thì làm sao mà nuốt ba viên thuốc đó được ?
Trương Tam Phong dùng hai ngón tay cái và trỏ,điểm vào yếu huyệt ở sau tai Ðại Nham, rồi vận dụng nội lực đưa đẩy vài cái.Cách cứu chữa của Trương Tam Phong,dù đối với một người vừa mới tắt thở cũng có thể cứu sống lại được.
Nhưng Tam Phong điểm tới hai mươi lần mà Ðại Nhâm vẫn nằm im không hể cử động chút nào.Tam Phong thở nhẹ một tiếng rồi hai tay nắm thanh kiếm quyết dùng chưởng tâm đẩy vào yếu huyệt dưới hàm của Ðại Nham,hai tay liên tiếp thay đổi một âm một dương.Gián tiếp như vậy liên tiếp mười hai lần.Lúc ấy Ðại Nham mới há mồm để cho ba viên thuốc chạy vào trong cổ.
Hân Lợi Hanh với Mạc Thanh Cốc tính thần đang gay cấn,thấy vậy bỗng thất thanh la lớn một tiếng.
Những bắp thịt ở yết hầu của Ðại Nham đã cứng ngắt,cho nên thuốc chỉ vào được tới cổ rồi dừng lại ở đó.
Tứ đệ tử Trương Tòng Khê vội xoa bóp bắp thịt cổ cho Ðại Nham và điểm hai yếu huyệt trên vai cho chàng,để lúc chàng thức tỉnh không đến nỗi vì sự đau đớn của tứ chi mà chết giấc thêm một lần nữa.
Tống Viễn Kiều và Dư Liên Châu từ khi thọ giáo với tôn sư tới giờ,thấy sư phụ dù có bất cứ đại sự gì,dù nguy hiểm đến đâu vẫn cứ ung dung như thường,nhưng lần này hai người lại thấy sư phụ hơi run,mắt lộ vẻ kinh hoảng.Cả hai đều biết vết thương của Tam sư đệ rất nghiêm trọng.
Một lát sau,Thuý Sơn đã từ từ tỉnh dậy,cất tiếng hỏi:
- Thưa sư phụ,chẳng hay Dư tam ca có thể cứu được không?
Tam Phong không trả lời ngay câu đó,chỉ nói:
- Thuý Sơn,con thử nghĩ xem,trên đời này ai mà chẳng phải chết một lần.
Ðang lúc ấy bỗng có một tiểu đồng chạy vào báo:
-Thưa Tổ sư,bên ngoài có một bọn tiêu khách xin vào yết kiến.Họ bảo họ là Tổng tiêu đầu của Long môn tiêu cục ở phủ Lâm An,họ Ðỗ ,tên Cẩm.
Thuý Sơn nghe nói,đứng phắt dậy tỏ vẻ giận dữ quát to:
- Chính là tên ấy đấy.
Nói đoạn chàng tung mình nhảy ra,đoạn chỉ nghe bên ngoài có mấy tiếng xoảng khí giới rơi xuống đất.Hân Lợi Hanh với Mạc Thanh Cốc cũng xông ra giúp sư huynh.Giây phút sau Thuý Sơn đã túm lưng một tên đại hán xách vào,vứt xuống đất và giận dữ nói:
- Chỉ tại tên này làm hư mất đại sự.
Lợi Hanh là người nóng tính nhất trong Võ Ðang thất hiệp,nghe Thuý Sơn nói người nọ làm hại Tam sư ca,liền giơ chân ra đá vào mình Ðại Cẩm.Tống Viễn Kiều thấy vậy vội ngăn và quát:
- Lục đệ hãy khoan đã.
Lúc ấy ngoài cửa có người la lớn:
- Các người Võ Ðang sao vô lý đến thế? Chúng tôi có hảo ý đến cầu kiến,sao lại bắt nạt như vậy?
Tống Viễn Kiều cau mày lại giơ tay vỗ vào gáy và lưng Ðại Cẩm mấy cái,giải huyệt của Thuý Sơn đã điểm y rồi nói:
- Khách bên ngoài chớ có ồn ào như thế vội,hãy đợi chờ giây lát,sẽ phân biệt ai phải ai trái.
Lời của chàng rất oai nghiêm,nội lực lai sung túc,Trúc,Sử,nhị vị tiêu đầu đều sợ hãi và im lặng ngay.Chúng tưởng là Trương Tam Phong quát bảo,nên chúng không dám lôi thôi nữa.
Viễn Kiều lại hỏi tiếp:
- Ngũ