Vô Kỵ rờ mó cái cà rá sắt ở trên tay nàng và nói tiếp:
- Bữa nọ tôi trông thấy cái cà rá lọt vào tay Hữu Lượng trong lòng lo âu vô cùng, chỉ sợ cô bị kẻ gian hà hiếp nhục nhã. Tôi chỉ muốn mọc ngay đôi cánh bay đến cạnh cô. Sao chúng lại chịu trả cho cô cái cà rá này?
- Tống Thanh Thư thiếu hiệp của phái Võ Ðang trả cho tôi đấy.
Vô Kỵ nghe thấy Chỉ Nhược nói đến Thanh Thư liền hồi tưởng lại ngay cảnh nàng ngồi sát cánh với Thanh Thư nhậu nhẹt ở trên khách sảnh của Cái Bang, nên chàng vội hỏi:
- Thanh Thư có tử tế với cô không?
Chỉ Nhược nghe tiếng nói của chàng hơi khác lạ vội hỏi lại:
- Sao đại ca hỏi như thế?
- Không có gì cả, tôi chỉ thấy cô nói với Tống sư ca là tôi hỏi như thế thôi. Sự thật là Tống sư ca đối với cô cũng nặng tình thật. Anh ấy phản phái, nghịch cha, thí sư thúc hại sư tổ tất cả cũng chỉ vì cô mà thôi.
Chỉ Nhược ngẩng đầu lên nhìn vành trăng mới mọc, rồi bằng một giọng u oán, đáp:
- Nếu đại ca đối xử với tôi bằng một nửa Tống thiếu hiệp tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.
- Tất nhiên tôi không thể si tình như Tống sư ca được và muốn bảo tôi vì cô mà làm ra những trò bất hiếu bất nghĩa ấy, tôi cũng không thể nào làm được.
- Phải, vì tôi thì đại ca không thể được nhưng vì Triệu cô nương thì chắc đại ca không từ chối phải không? Cũng như chuyện đại ca đã thề nặng ở trên hoang đảo là thế nào cũng phải giết chết yêu nữ để báo thù cho Hân cô nương, nhưng đại ca vừa thấy mặt nàng là quên hết lời thề ngay.
- Chỉ Nhược, nếu tôi điều tra ra chính Triệu cô nương lấy trộm thanh đao Ðồ Long với ỷ Thiên kiếm và giết chết biểu muội của tối, thì tôi nhất định không tha thứ cho nàng. Nhưng nàng quả thật thanh bạch và bị ngờ oan, thì tôi làm sao mà đang tay giết một người vô tội như thế được. Biết đâu sự thề thốt của tôi trên hoang đảo chẳng là thề lầm.
Chỉ Nhược ngẫm nghĩ chứ không nói năng gì.
Vô Kỵ vội hỏi:
-Có phải tôi đã nói lầm đấy không?
Chỉ Nhược đáp:
- Không, tôi nghĩ lại khi ở trên bảo thất tại chùa Vạn Pháp, tôi cũng có thề nặng với sư phụ, tôi chỉ hận, khi hứa thân với đại ca trên hoang đảo, không chịu nói lời thề nặng đó cho đại ca hay.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội hỏi lại:
- Cô... đã thề nặng với lệnh sư đó?
- Lúc ấy tôi thề với sư phụ tôi rằng, nếu sau này tôi lấy anh, thì cha mẹ tôi dưới âm ty sẽ không được yên, sư phụ tôi hoá thành ma quỷ ngày đêm đến ám ảnh tôi, còn con cháu của tôi với đại ca thì nếu là trai thì đời đời làm nô lệ, là gái thì đời đời làm đĩ điếm.
Nghe mấy câu thề ác độc ấy, Vô Kỵ liền chân tay và mình mẩy run lẩy bẩy, một lát sau mới nói được:
- Chỉ Nhược, lời thề sẽ không linh nghiệm đâu vì sư phụ của cô cứ yên trí Minh giáo là một Ma giáo chuyên môn làm bậy và tưởng tôi là một dâm tặc gian tà vô sỉ, cho nên mới ép cô thề như vậy, nếu bà ta biết rõ hết chân tình thì không bao giờ lại bỏa cô thề nặng như thế đâu.
Chỉ Nhược nước mắt nhỏ ròng xuống hai má và đỡ lời:
- Nhưng sư phụ tôi... bà ta đã không biết rõ...
Nói xong nàng ngã vào lòng Vô Kỵ nức nở khóc hoài.
Vô Kỵ vuốt ve tóc nàng an ủi rằng:
- Sư phụ của cô ở dưới âm ty hay chuyện cũng không trách cứ cô đâu vì tôi có phải là dâm tặc, gian tà vô sỉ như sư phụ cô tưởng đâu.
Chỉ Nhược ôm lấy lưng chàng đáp:
- Bây giờ đại ca không phải là hạng người như thế nhưng sau này bị Triệu Minh dụ dỗ, chưa biết chừng... chưa biết chừng sẽ gian tà vô sỉ ngay!
Vô Kỵ chìa ngón tay ra khẽ búng vào mặt nàng một cái:
- Cô cũng khinh thường tôi như thế phải không, chẳng lẽ chồng của cô cũng là hạng người như thế này hay sao?
Chỉ Nhược ngẩng mặt lên, nước mắt đã nhỏ dòng xuống má, nhưng đó là nàng cười ra nước mắt chứ không phải là khóc!
Nàng lại nói tiếp:
- Không biết xấu hổ! Ðại ca đã là chồng của thiếp rồi sao? Nếu đại ca đây còn đẩy đưa với con tiểu yêu Triệu Minh thì thiếp nhất định không thèm lấy đại ca nữa... Ai dám đảm bảo là đại ca không giống Thanh Thư, vì một thiếu nữ mà đã tạo nên không biết bao nhiêu trò ti tiện!
Vô Kỵ cúi đầu xuống hôn nàng một cái rồi vừa cười vừa nói tiếp:
-Ai bảo cô em tôi là một tiên nữ hạ trần, chúng tôi phàm phu tục tử cầm lòng sao nổi, đó cũng chỉ tại cha mẹ cô đã sinh trưởng được một người con gái quá đẹp để làm hại lũ đàn ông chúng tôi!
Ðột nhiên, sau một cây cổ thụ ở cách đó chừng hai trượng có hai tiếng cười nhạt khì khì.
Vô Kỵ đang ôm Chỉ Nhược ở trong lòng ngạc nhiên vô cùng, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng người thấp thoáng mấy cái đã đi xa liền.
Chỉ Nhược tung mình nhảy lên, mặt nhợt nhạt với giọng run run nói:
- Triệu Minh! Thế ra nó vẫn cứ theo sau chúng ta hoài!
Vô Kỵ nghe thấy hai tiếng cười nhạt đã nhận ngay tiếng cười của thiếu nữ, nhưng chàng không dám quyết định đó là Triệu Minh, nên chàng chần chừ hỏi:
- Có thật là nàng ta hay không? Nàng ta theo dõi chúng ta làm chi?
Chỉ Nhược giận dữ đáp:
- Nó thích đại ca, đại ca còn giả bộ không biết, có lẽ các người đã hẹn trước với nhau và làm ra cái trò quỷ đó để đùa giỡn tôi.
Vô Kỵ kêu oan uổng hoài!
Chỉ Nhược nghĩ đi nghĩ lại một hồi nước mắt cứ nhỏ dòng liên tiếp.
Vô Kỵ giơ tay trái lên khẽ ôm lấy thân nàng, ta phải thì chùi nước mắt cho nàng, rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Sao bỗng dưng lại khóc thế này? Nếu tôi mà có hẹn Triệu Minh thì trời tru đất diệt! Cô em thử nghĩ xem, nếu tôi yêu nàng ta mà lại biết nàng ta ở gần đây thì có khi nào lại tỏ tình yêu như điên như rồ với cô em như hồi nãy? Như vậy có phải là cố ý để cho nàng ta khó chịu hay sao?
Chỉ Nhược nhận thấy lời nói của chàng rất phải, liền thở dài một tiếng và nói:
- Vô Kỵ đại ca! Trong lòng tôi lúc này khó mà bình tĩnh được!
Vô Kỵ hỏi lại:
- Tại sao thế?
- Tôi vẫn không quên được lời thề trước mặt sư phụ và chắc thế nào Triệu Minh cũng không chịu để yên cho tôi, bất cứ bằng võ công hay bằng mưu kế tôi đều thua nàng ta xa!
- Tôi sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cho cô em được chu toàn, nếu nàng ta dám đụng đến sợi tóc của người vợ yêu dấu của tôi thì nhất định không để yên cho nàng ta đâu!
- Nếu không may tôi chết vì tay nàng thì thôi, chỉ trách cho số mệnh tôi hẩm hiu nhưng tôi sợ nhất là đại ca bị nó mê hoặc, tin lời ngon lẽ ngọt của nó, rồi bị lọt vào tròng của nó mà về giết tôi thì lúc ấy có chết cũng không đành lòng!
- Cô em đừng quá lo âu như vậy! Trên đời này có biết bao nhiêu người định ám hại tôi, có lỗi với tôi, tôi đều không giết, như vậy, có khi nào tôi lại đi giết cô em yêu quý của tôi cho được!
Nói xong, chàng cởi áo ra, để lộ cái sẹo bị kiếm đâm cho Chỉ Nhược xem rồi vừa cười vừa nói tiếp:
- Kiếm này do em đâm phải không? Em càng đâm tôi bao nhiêu thì tôi lại càng yêu cô em bấy nhiêu!
Chỉ Nhược giơ tay lên rờ rờ vào cái sẹo đó tỏ vẻ thương tiếc, đột nhiên mặt nhợt nhạt, nói tiếp:
- Ác giả ác báo, chắc sau này thể nào đại ca cũng sẽ dùng kiếm đâm chết tôi, nhưng tôi sẽ không ân hận chút nào.
Vô Kỵ giơ tay ra ôm nàng vào lòng và nói tiếp:
- Chờ chúng ta tìm thấy nghĩa phụ, thế nào cũng nhờ nghĩa phụ đứng làm chủ hôn cho chúng ta! Rồi chúng ta đứng ngồi đều không rời khỏi nhau cho tới già, tới chết cũng vậy, quý hồ cô em có lòng yêu mến tôi chân thực thì cô em có đâm thêm vài kiếm nữa tôi cũng không dám mắng nửa lời! Như vậy cô em đã bằng lòng chưa?
Chỉ Nhược dí má vào ngực nóng hổi của chàng, vừa nhận thấy hơi da thịt của đàn ông, nàng khẽ đáp:
- Chỉ mong đại ca là người đại trượng phu, lời nói có tín nghĩa, không chóng quên câu chuyện ngày hôm nay, thế thôi!
Hai người âu yếm nhau hồi lâu, cho tới khuya, thấy lạnh, cả hai mới dắt tay nhau trở về khách điếm ngủ. Sáng ngày hôm sau, hai người cùng Hàn Lâm Nhi lại tiếp tục đi về phía Nam.
Suốt dọc đường không thấy tung tích của Triệu Minh đâu hết.
- Không bao lâu ba người đã đi tới Ðại Ðô. Lúc vào thành, trời đã sâm sẩm tối, thấy cả thành nam nữ đều quét rửa phố xá sạch sẽ, nhà nào nhà nấy đều bày một bàn hương án ở trước cửa, Vô Kỵ với Chỉ Nhược hai người vào trọ khách sạn, hỏi người phổ ky nơi đây có việc gì như thế?
Người phổ ky đó liền đáp:
- Khách quan ở xa mới tới không biết chuyện đấy thôi! Kể cũng may mắn cho khách quan thực! Ngày mai là ngày đại du hoàng thành đấy!
Vô Kỵ hỏi lại:
- Cái gì lại gọi là đại du hoàng thành thế?
Phổ ky đáp:
- Ở đây cứ mỗi năm một lần, hoàng thượng đại du hoàng thành một ngày. Ngày mai đã tới kỳ đại du đó! hoàng thượng sẽ đi tới chùa Khánh Thọ vái lễ, mấy vạn nam nữ đóng những tuồng tích cổ đi du hành dài hơn ba mươi trượng, thực là vui vẻ khôn tả! Tối hôm nay khách quan nên ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi ra ngoài cửa Ngọc Ðức Ðiện chiếm lấy một chỗ ngồi, nếu khách quan may mắn thì sẽ được trông thấy hoàng thượng, hoàng hậu, Thứ phi, Thái tử, Công chúa... đủ cả! Khách quan thử nghĩ xem, chúng ta là dân chúng, nếu không ở kinh sư này thì làm gì có phúc được trông thấy nhà vua như vậy?
Hàn Lâm Nhi nghe nói bực mình vô cùng vội quát mắng:
- Nhận giặc làm cha! Quân Hán gian vô sỉ kia! Vua Thát Ðát hay hớm gì mà xem chúng?
Phổ ky trợn to hai mắt rồi chỉ tay vào mặt chàng nói tiếp:
- Sao... sao... người lại nói thế? Người ăn nói như vậy không sợ bị chém đầu hay sao?
Hàn Lâm Nhi lại nói tiếp:
- Ngươi là người Hán. Quân Thát Ðát giết hại chúng ta thảm khốc như vậy, ngươi lại còn gọi chúng là hoàng thượng, quả thực ngươi không có một tí cốt cách gì hết.
Phổ ky thấy Lâm Nhi hung hăng như vậy, quay mình định đi ra.
Chỉ Nhược đã giơ tay lên, chỉ một cái đã điểm trúng ngay yếu huyệt ở sau lưng y, và nói:
- Ðể cho người này đi ra thế nào cũng phiền phức lắm, và không bao lâu thế nào cũng có quan binh tới đây gây sự chứ chẳng không?
Nói xong nàng đá tên phổ ky đó vào gầm giường, rồi vừa cười vừa nói tiếp:
- Hãy để cho y nhịn đói vài giờ, khi nào chúng ta đi mới thả y ra!
Một lát sau người trưởng quầy ở bên ngoài lớn tiếng gọi:
- A Phúc! A Phúc! Cứ ở trong ấy nói dông, nói dài làm gì mãi thế? Có mau ra đổ nước rửa mặt cho khách ở trong phòng mười cho ta không?
Hàn Lâm Nhi không nhịn được cười liền vỗ bàn kêu gọi:
- Mau đem cơm rượu vào đây, đại gia đói lắm rồi!
Một lát sau tên phổ ky khác đem cơm rượu vào, mồm cứ lẩm bẩm nói:
- Chắc A Phúc nó lại lẻn đi hoàng thành xem đốt cây bông rồi! Thằng nhỏ ấy lười biếng và ham chơi thật!
Sáng sớm ngày hôm sau, Vô Kỵ vừa ngủ dậy đã thấy vô số nam nữ ăn mặc thật lịch sự kéo nhau đi thẳng về phía Bắc.
Người nào người ấy đều hể hả vui thú như ngày Tết vậy!
Chỉ Nhược cũng ra ngoài cửa đứng xem và nói:
- Chúng ta cũng kéo nhau đi xem đi!
Vô Kỵ đáp:
- Tôi đã đánh nhau với bọn võ sĩ của Nhữ Dương Vương rồi, chỉ sợ chúng nhận ra cái mặt tôi thì phiền phức lắm! Chi bằng chúng ta hãy cải trang trước, rồi mới đi xem thì hơn!
Thế rồi chàng cùng Chỉ Nhược và Hàn Lâm Nhi ba người hoá trang làm ba kẻ nhà quê, lấy nước bùn ra bôi lên mặt và tay rồi theo mọi người đi thẳng về phía hoàng thành.
Lúc ấy là cuối giờ Mẹo đầu giờ Thìn, nội ngoại hoàng thành người đông như kiến cỏ, không có chỗ mà chen chân.
Vô Kỵ giơ hai cánh tay về phía trước để mở đường, rút cuộc ba người đi tới dưới mái hiên người khán giả và chen được ba chỗ đứng.
Không bao lâu đã nghe thấy có tiếng thanh la ở từ đằng xa vọng tới.
Người nào người ấy đều giương cổ lên nhìn, tiếng thanh la càng gần dần tiếp theo đó có một trăm lẻ tám người đều mặc áo quần xanh tay trái cầm thanh la lớn, tay phải cầm dùi gõ.
Một trăm lẻ tám cái thanh la cùng bị gõ một lúc, tiếng kêu làm đinh tai nhức óc mọi người. Ðội thanh la đi qua rồi đến đội trống ba trăm sáu mươi người.
Sau cùng mới đến đội người Hán thổi bát âm, người Tây Vực thổi kèn, người Mông Cổ thổi tù và.
Ðội nào ít nhất cũng có đến hàng trăm người, đội nhiều lại đến hơn ngàn! Nhạc đội đi qua rồi mới đến hai lá cờ bằng đoạn rất lớn. Một lá trên đề: "An Bang Hộ Quốc". Một lá nữa đề: "Chấn Tà Phục Ma" trước sau hai lá cờ đó đều có hơn hai trăm tinh binh Mông Cổ hộ vệ. Chúng đều cưỡi ngựa trắng, cầm khí giới sáng quắc, trông rất oai phong!
Dân chúng vừa thấy đội kỵ binh này đi tới đã lên tiếng hoan hô liền!
Hai lá cờ lớn đi qua chẳng bao lâu, thì đột nhiên bên phía Tây nơi chỗ đông người một vệt sáng thấp thoáng, thì ra ánh sáng đó là ở hai loạt phi đao chiếu tới. Thì ra hai loạt phi đao đó đang nhằm cán cờ kia bắn tới, mỗi loạt phi đao đó chừng bảy lưỡi. Bảy lưỡi phi đao đó đều cắm vào cán cờ nọ cùng một lúc. Cán cờ tuy lớn thực, nhưng chịu sao nổi bảy lưỡi phi đao, liền gãy ngay, và lá cờ từ trên không đổ xuống tức thì. Chỉ nghe thấy những tiếng kêu la thảm khốc, có mười mấy người bị cán cờ đè lên!
Dân chúng đứng xem quanh đó cũng kêu la om sòm bỏ chạy toán loạn. Sự việc xảy ra đột ngột, Vô Kỵ với các người cũng ngạc nhiên vô cùng.
Hàn Lâm Nhi đang định lên tiếng khen ngợi thì bỗng thấy một bàn tay mềm mại bịt luôn mồm chàng, thì ra Chỉ Nhược vừa kịp ra tay, không để cho chàng lên tiếng khen ngợi như thế! Tức thì lúc đó mấy trăm tên lính Mông Cổ cầm khí giới đều xông lại đâm chém những người quấy rối.
Vô Kỵ thấy mười bốn thanh phi đao ném vừa rồi, vừa mạnh vừa nhanh hiển nhiên là do những tay cao thủ trong võ lâm đã ra tay. Nhưng vì bị những người đứng xem ngăn cản nên chàng không trông thấy rõ người đó là ai.
Một lát sau chàng đã thấy lính Mông Cổ lôi bảy tám người ở đám đông ra.
Những người dó vừa bị lôi vừa kêu la, nhưng họ chưa kêu được hai tiếng thì đã bị quân Mông Cổ chém chết ngay tại chỗ.
Loạn xạ một hồi xong, phía sau tiếng nhạc lại thổi lên rồi lại có những đôi người làm trò tung dao nuốt lửa và các thứ trò nhào lộn của Tây Vực khiến dân chúng đứng xem hai bên đều khen ngợi không ngớt!
Hình như họ đã quên baưng đi tấm thảm kịch vừa xảy ra vậy!
Sau đó, bỗng có một tiếng thanh la vỡ nổi lên, rồi có một chiếc xe có hai con ngựa gầy gò kéo chạy tới.
Xe đó tới gần, Vô Kỵ đã thấy rõ liền giật mình kinh hãi. Thì ra, trong xe có một người tóc vàng xoã xuống vai, hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng tròn ở trên sập, người đó giả dạng giống hệt Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, còn một thiếu nữ đứng cạnh tay bưng nước ân cần hầu hạ, tuy mặt không đẹp bằng Chỉ Nhược, nhưng quần áo nàng ta đang mặc thì giống hệt như quần áo của Chỉ Nhược vậy!
Lâm Nhi liền thất thanh nói:
- Chu cô nương! Sao người này giống cô nương thế?
Chỉ Nhược chỉ kêu hừ một tiếng chứ không quay đầu trở lại trả lời, Vô Kỵ quay đầu trở lại nhìn thấy nàng tỏ vẻ tức giận, chàng vội giơ tay ra nắm tay nàng. Cả hai không sao đoán ra được cái xe này giả dạng Tạ Tốn với Chỉ Nhược để làm chi?
Tiếp theo đó lại có một chiếc xe nữa cũng giả dạng Tạ Tốn với Chỉ Nhược như vậy! Nhưng xe này người đóng Chỉ Nhược lại đột nhiên giơ hai ngón tay ra điểm luôn vào phía sau lưng Tạ Tốn một cái, Tạ Tốn giả liền kêu "ủa" một tiếng rồi té lăn xuống dưới chân sạp.
Chỉ Nhược giả