Chỉ Nhược lạnh lùng đáp:
- Tĩnh Chiếu sư tỷ ra giết Tạ Tốn để trả thù ai bảo là giết người diệt khẩu nào.
Nói xong nàng giơ tay trái lên phẩy một cái rồi nói:
- Ở đây vô số đệ tử danh ngôn chính phái không phân biệt phải trái, chính tà gì hết, cam tâm hợp tác với bàng môn yêu ma. Phái Nga Mi của chúng ta lại ngu xuẩn mà a dua với chúng như thế. Chúng ta đi thôi!
Các đệ tử của Nga Mi đều vâng lời đứng dậy, có một số người nhìn Tĩnh Chiếu đang nằm dưới đất, không biết người chưởng môn có ra lệnh cứu giúp hay bỏ mặc nữ ni đó ở lại.
Không Trí đi tới trước mặt Thành Khôn quát bảo:
- Viên Chân, mau cho người buông tha Phương Trượng, nếu Phương Trượng có mệnh hệ nào tội nghiệp ngươi càng lớn thêm!
Thành Khôn gượng cười đáp:
- Chuyện đã xảy ra như thế này tất cả chúng ta ở đây đều bị tiêu diệt hết, bây giờ ta có tha Không Văn lão hòa thượng ra cũng đã muộn rồi, ngươi đã mù chưa mà không thấy ngọn lửa đang bốc cháy hay sao?
Không Trí ngẩn người ra, Quay đầu lại nhìn dưới chân núi, thấy trong chùa có khói bốc lên kinh hãi nói:
- Ðạt Ma đường đã bị cháy, mau mau cứu hỏa.
Các hòa thượng loạn xạ khôn tả, ai nấy vội vàng chạy xuống núi. Bỗng thấy chung quanh Ðạt Ma Ðường có những cây trụ nước như những con rồng phun nước vào đống lửa, chỉ thoáng cái ngọn lửa đỏ đã tắt ngấm.
Không Trí thấy vậy chắp tay niệm Phật nói:
- A Di Ðà Phật, Thiếu Lâm cổ sát đã tránh phải một trận tai kiếp!
Không bao lâu có hai hòa thượng chạy lên bẩm báo rằng:
- Thưa sư thúc tổ, bọn phản nghịch thủ hạ của Viên Chân phóng hỏa đốt cháy Ðạt Ma Ðường, cũng may nhờ có các vị anh hùng Hồng Thủy Kỳ của Minh giáo đã dập tắt ngọn lửa đó!
Không Trí liền đi tới trước mặt Trương Vô Kỵ chắp tay vái lạy và nói:
- Cổ Sát Thiếu Lâm gây dựng hàng ngàn năm nay, bây giờ thoát khỏi tai họa này hoàn toàn nhờ ơn đức lớn lao của Trương giáo chủ. Tất cả tăng chúng toàn chùa dù có tan xương nát thịt cũng không sao đền được ơn đức lớn lao này!
Vô Kỵ đáp lễ khiêm tốn trả lời:
- Việc này là phận sự của chúng tôi, đại sư hà tất phải giữ lễ như thế!
Không Trí lại nói tiếp:
- Không Văn sư huynh bị bọn phản đồ giam giữ trong động Ðạt Ma, lửa tuy dập tắt được nhưng không biết sư huynh của bần tăng an nguy ra sao? Mời Trương giáo chủ cùng các vị anh hùng hãy đợi chờ giây lát để lão tăng xuống đó xem sao!
Thành Khôn cười ha hả và xen lời nói:
- Người của Không Văn đã tẩm đầy mỡ heo, mỡ bò, ngọn lửa vừa bốc lên y đã toi mạng rồi. Hồng Thủy Kỳ chỉ cứu được Ðạt Ma viện chứ cứu sao được lão Phương Trượng!
Ngờ đâu y vừa nói dứt lời chỗ chân núi đã có người nói vọng lên:
- Phải! Hồng Thủy Kỳ không cứu được thực nhưng còn có Hậu Thổ Kỳ cơ mà!
Mọi người đã nhận ra tiếng nói đó của Phạm Dao.
Trưởng kỳ sứ của Hậu Thổ Kỳ đang đỡ một lão hòa thượng chạy lên.
Lão hòa thượng chính là Không Văn đại sư nhưng quần áo đều bị cháy xém và ướt đẫm trông rất tơi bời.
Không Trí vội tiến lên ôm lấy Không Văn mồm thì hỏi liên tiếp:
- Sư Huynh, sư huynh có được bình an không? Sư đệ bất tài tội đáng chết lắm!
Không Văn mỉm cười đáp:
- Nhờ Phạm thí chủ và Nhan thí chủ ở dưới đất chui lên cứu giúp, bằng không ngày hôm nay sư huynh đệ chúng ta làm sao mà tái kiến được nữa.
Không Trí kinh hãi nói:
- Tài độn thổ của Hậu thổ kỳ của Minh giáo không ngờ lại thần diệu đến thế!
Nói xong, thần tăng chắp tay vái lạy cảm tạ Phạm Dao và Nhan Bồn rồi lại nói tiếp:
- Phạm thí chủ, trước kia lão tăng vô lễ xúc phạm mong thí chủ lượng thứ cho. Và xin xóa bỏ cuộc hẹn ước ở chùa Vạn Pháp tại Kinh Ðô vì lão tăng không dám đi phó ước nữa.
Nên rõ người trong võ lâm đã đính ước tỷ võ với nhau nếu người nào nuốt lời không tới còn mất sĩ diện hơn bị đánh bại nhiều.
Bây giờ Không Trí tự hủy cuộc hẹn ước đó đủ thấy y đã cám ơn đại đức của Phạm Dao cứu sư huynh của y thoát nạn như thế nào.
Hai người vẫn kính phục nhau, trải qua việc này lại càng mến nhau thêm. Từ đấy trở đi hai người trở nên đôi bạn rất thân.
Thì ra Thành Khôn đã nghĩ kế hoạch của y rất chu đáo.
Ðêm trước ngày đại hội quần hùng y đã xuất kỳ bất ý, điểm vào yếu huyệt của Không Văn rồi giam giữ lão tăng vào trong Ðạt Ma Viện.
Trong Viện đã tích trữ sẳn rơm, củi, hồng hoàng và những thứ dễ cháy khác.
Sau đó y phái tâm phúc ở đấy canh gác.
Y còn uy hiếp Không Trí nhất nhất phải tuân theo lời dặn bảo của y bằng không y sẽ phóng hỏa thiêu chết Không Văn liền.
Ngờ đâu, sự việc sảy ra đều trái với nguyện vọng của y.
Y đâu có ngờ kế hoạch của y chu đáo đến thế mà lại bị đổ vỡ như vậy.
Sau y thấy Vô Kỵ đã cứu được Tạ Tốn rồi, và Tạ Tốn biết y có mặt tại đây y liền sai người xuống dưới truyền lệnh bảo bọn tâm phúc phóng hỏa.
Ðó là nước cờ cuối cùng của y. Y chỉ mong quần hùng với tăng chúng cuống quýt lo cứu hỏa để bọn tâm phúc của y thoát xuống núi.
Không ngờ Dương Tiêu xuống tới núi Thiếu Thất chưa kịp gặp Vô Kỵ đã sai ngay Hậu Thổ Kỳ đào đường hầm thông thẳng lên chùa Thiếu Lâm.
Ý của Tả Sứ là muốn cứu Tạ Tốn nhưng Tạ Tốn lại không bị giam ở trong chùa. Sở dĩ tượng đá Ðạt Ma đột nhiên thay đổi là vì người của Hậu Thổ Kỳ đã sửa như vậy.
Sau Vô Kỵ với Chu Chỉ Nhược liên tay đánh Kim Cương Phục Ma Khuyên và chờ tới khi Thành Khôn hiện thân chính thức giở mặt với Không Trí, Triệu Minh và Dương Tiêu mới thấy rõ sự bí ẩn bên trong.
Hai người liền bàn bạc với nhau, sai Phạm Dao đem Hồng Thủy, Hậu Thổ hai kỳ thừa cơ lẻn vào trong chùa dể cứu Không Văn nhưng Thành Khôn bố trí rất ác độc.
Tuy đã cứu được Không Văn ra nhưng đã có tới ba người của Hậu Thổ kỳ bị chết cháy.
Phạm Dao với Nhan Bồn mạo hiểm cứu Không Văn ra nhưng ba người đều bị cháy xém hết cả râu tóc.
Nếu không rút lui lối đường hầm thì có lẽ cả ba sẽ bị chết cháy trước khi Hồng Thủy kỳ dập tắt được ngọn lửa.
Mấy căn nhà cạnh Ðạt Ma Viện đều bị cháy rụi, riêng có Ðại Hồng Bảo Ðiện, Tàng Kinh Các, La Hán Ðường là chưa bị cháy tới thôi.
Không Trí khẽ bàn với Không Văn hai câu rồi truyền chỉ pháp nhốt hết thủ hạ và đồng đảng của Thành Khôn vào hậu điện.
Thành Khôn ở trong chùa Thiếu Lâm lâu ngày, kết nạp được khá nhiều đồng đảng. Nhưng tên thủ lĩnh bị bắt, phương trượng đã thoát hiểm, thấy công việc đã bị đổ bể nên chúng không dám chống cự nữa.
Thủ tọa La Hán Ðường liền thống lĩnh một nhóm tăng nhân áp giải đồng đảng của Thành Khôn đem xuống hậu điện giam giữ.
Tên nào tên nấy vừa rầu rĩ ủ rũ vừa lủi thủi đi xuống dưới núi.
Lúc ấy Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Chu Chỉ Nhược mới hay người của phái Nga Mi nhân lúc tình hình hỗn loạn đã lẻn đi mất rồi, chỉ còn lại Tĩnh Chiếu vẫn còn nằm trên mặt đất. Vô Kỵ tới cạnh thiếu nữ áo vàng cúi chào và khẽ nói:
Trương Vô Kỵ hai lần được chị cứu giúp, ân đức lớn lao ấy Vô Kỵ tôi không dám nói là cám ơn, chỉ mong chị cho biết quý danh để ngày đêm tôi được hoài cảm.
Thiếu nữ đó mỉm cười đáp:
- Sau núi Chung Nam, một người chết sống, Thần Ðiêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ.
Nói xong nàng chắp tay hành lễ và giơ tay vẫy một cái liền đem theo tám thiếu nữ áo đen và trắng đó đi luôn.
Vô Kỵ đuổi theo một bước và nói tiếp:
- Xin chị hãy dừng bước!
Thiếu nữ đó không quay lại cứ đi thẳng xuống núi.
Thạch tiểu bang chủ của Cái bang cũng lên tiếng kêu gọi:
- Dương tỷ tỷ! Dương tỷ tỷ!
Chỉ thấy nơi lưng chừng núi có tiếng thiếu nữ đó vọng lên:
- Ðại sự của Cái bang xin nhờ Trương Giáo Chủ đảm đương hộ cho!
Vô Kỵ lớn tiếng đáp:
- Vô Kỵ tôi xin tuân lệnh!
Thiếu nữ nọ tiếp:
- Cám ơn!
Chữ cám ơn đó vừa dứt thì nàng đã đi xa rồi.
Vô Kỵ thấy trong lòng nao nao nhưng chàng vội định thần lại ngay, đi tới cạnh Tạ Tốn gọi:
- Nghĩa phụ!
Chàng chỉ gọi được một tiếng nước mắt đã tuôn như mưa.
Tạ Tốn vừa cười vừa nói:
- Con si ngốc của cha, nghĩa phụ đã được ba vị cao tăng điểm hóa cho, bây giờ đã giác ngộ, tội nghiệp cả một đời cũng đã hoá giải hết, đáng lẽ con phải mừng cho cha mới phải, tại sao con lại khóc như thế? Ta bị phế hết võ công như vậy có gì là đáng tiếc. Chẳng lẽ còn giữ nó lại để tác quái tác ác hay sao?
Vô Kỵ vâng lời, Tạ Tốn đi tới trước mặt Không Văn quỳ xuống và nói:
- Ðệ tử tội nghiệp quá nặng, mong Phương Trượng nhận và cho phép đệ tử được cắt tóc đi tu!
Không Văn chưa kịp trả lời thì Ðộ ách đã lên tiếng nói:
- Ngươi lại đây! Lão tăng sẽ thu ngươi làm đồ đệ!
Tạ Tốn đáp:
- Ðệ tử không dám mong được phúc duyên ấy!
Quý vị nên rõ Sư Vương vái Không Văn làm sư phụ thì y chỉ là đệ tử vai vế chữ Viên thôi. Nếu y vái Ðộ ách làm sư phụ thì được xếp vào vai vế chữ Không, ngang hàng với Không Văn, Không Trí.
Ðộ ách quát bảo:
- Chữ Không là chữ Không, Viên cũng là Không sao mà ngu ngốc thế!
Tạ Tốn liền ngẩn người ra giây lát liền giác ngộ ngay. Mới hay cái gì là sư phụ với đệ tử, đối với Phật gia đều là hư ảo hết nên Sư Vương liền đọc ngay một câu kệ:
- Sư phụ là không, đệ tử cũng là không, vô tội, vô nghiệp, vô đức vô cùng.. .
Ðộ ách ha hả cười và tiếp:
- Thiện tai! Thiện tai! Người là đệ tử của ta vẫn gọi là Tạ Tốn, ngươi hiểu chứ!
Tạ Tốn đáp:
- Ðệ tử hiểu rồi, phân bò hay Tạ Tốn cũng chỉ là cái bóng hư không, người đã không có huống hồ là thanh danh!
Quý vị nên rõ, Tạ Tốn là người văn võ toàn tài, đã đọc hết sách của Chu Thử bách giá, bây giờ lại được Ðộ ách điểm hóa cho liền hiểu ngay ý nghĩa của Phật học và từ đó trở đi Sư Vương trở về với cửa Phật, rốt cuộc thành một vị cao tăng nhất thời đó, đức độ rất lớn.
Vô Kỵ vừa mừng vừa đau đớn không biết nói như thế nào cho phải.
Ðộ ách lại nói tiếp:
- Ði thôi! Ði thôi... mới mộ đạo xong đừng có vào ma chướng nữa!
Nói xong vị cao tăng đó dắt tay Tạ Tốn cùng Ðộ Kiếp, Ðộ Nạn đi xuống núi. Không Văn, Không Trí, Vô Kỵ mọi người đều khom lưng xuống tống tiễn. Ba mươi năm trước Sư Vương tiếng tăm lừng lẫy giang hồ gây ra không biết bao những việc kinh thiên động địa, ngày nay lại chịu vào cửa Phật như thế, quần hùng đều thấy cảm thán vô cùng!
Không Văn lên tiếng nói:
- Các vị anh hùng giáng lâm tệ chùa, nói ra thì thật hổ thẹn vô cùng, tệ chùa bỗng xẩy ra nội biến nên mới thất lễ với quý vị và không tiếp đãi được chu đáo như vậy. Các vị anh hùng bốn phương ngày hôm nay chúng ta hội họp ở đây, không biết bao giờ mới được gặp nhau nữa. Xin mời quý vị trở xuống dưới chùa nghỉ ngơi đã!
Thế rồi quần hùng xuống núi vào chùa. Trong chùa đã sửa soạn cơm chay để khoản đãi khách. Các tăng chúng liền làm phá sự để siêu độ cho những anh hùng vừa vong thân. Quần hùng đều lần lượt tới trước bàn thờ để cúng bái. Ðại sự tuy đã xong xuôi nhưng Vô Kỵ vẫn cảm thấy có nhiều điều chưa được rõ mà Tạ Tốn lại đi một cách vội vã như thế khiến chàng không kịp hỏi những điều nghi vấn nọ nhưng chàng đoán chắc những nghi vẫn đó thế nào cũng liên can đến Chu Chỉ Nhược.
Chàng là người rất trung hậu, nghĩ tới tình cũ liền nghĩ thầm:
- Ta cần biết rõ những nghi vấn ấy làm chi, để khỏi bị tổn thương đến danh dự của Chu Chỉ Nhược.
Cơm nước xong xuôi, chàng cùng Sử Hống Thạch và các trưởng lão của Cái bang tụ họp ở trong phong ngang để bàn định về đại sự của Cái bang.
Bỗng có người vào thưa rằng:
- Thưa Giáo Chủ, Trương tứ hiệp của Võ Ðang tới, có việc muốn thương lượng cùng Giáo Chủ!
Vô Kỵ nghe nói, kinh hãi vội đứng dậy và nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ có việc gì xảy ra cho Thái sư phụ chăng?
Chàng vừa nghĩ vừa đi ra ngoài điện. Thấy Tòng Khuê, chàng quỳ xuống vái chào nhưng chàng thấy sắc mặt của tứ hiệp không có gì khác lạ trong lòng hơi yên lại hỏi:
- Thái sư phụ vẫn mạnh đấy chứ sư thúc?
Tòng Khuê đáp:
- Sư phụ vẫn mạnh. Sư thúc ở Võ Ðang hay tinh quân Nguyên đang đem hai vạn tinh binh tiến về chùa Thiếu Lâm hiển nhiên là bất lợi cho đại hội anh hùng này cho nên sư thúc mới tới đây để thông tin là thế!
Vô Kỵ nói tiếp:
- Nếu vậy chúng ta cần phải báo gấp cho Phương Trượng mới được.
Thế rồi chàng vào báo cho Không Văn hay.
Không Văn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Việc này liên quan rất lớn, chúng ta nên mời quần hùng đến thương lượng thì hơn!
Phương Trượng cho tăng chúng gõ chuông triệu tập quần hùng đến bảo điện.
Trương Tòng Khuê liền báo tin đó cho mọi người hay, ai nấy đều kinh hãi vô cùng và bàn tán rất xôn xao.
Những người nóng nảy liền nói:
- Nhân thiên hạ anh hùng ở đây, chúng ta xuống dưới núi, đón đầu đánh cho chúng một trận không kịp trở tay.
Những người lão thành cẩn thận hơn liền nói rằng:
- Nguyên binh điều động đi đây đi đó là chuyện rất thường, chưa chắc là chúng tới đây làm khó dễ chúng ta!
Tòng Khuê lại nói tiếp:
- Tại hạ biết tiếng Mông Cổ đã tai nghe thấy tên quan chỉ huy ra lệnh cho lũ Thát Ðát. Quả thật chúng tới đánh chùa Thiếu Lâm.
Không Văn nói:
- Các vị anh hùng xem ra triều đình đã biết chúng ta hội họp ở đây lại tưởng chúng ta chống đối triều đình. Chúng ta đây ai ai cũng biết võ nghệ hết đáng lẽ không sợ bọn Thát Ðát. Lính tới đã có tướng cản, nước lũ lên đã co đất ngăn, có sợ gì đâu...
Lão hòa thượng chưa nói dứt lời trong quần hùng đã có rất nhiều tiếng hoan hô.
Không Văn lại nói tiếp:
- Nhưng các giang hồ hào sĩ của chúng ta quen đơn đao độc đấu chứ còn ra trận giao chiến thì không phải là sở trường. Theo ý bần tăng chi bằng các vị anh hùng mau giải tán ngay, chẳng hay các vị nghĩ sao?
Quần hùng ngẩn người ra nhìn nhau không nói nửa lời.
Vô Kỵ liền lên tiếng:
- Nếu chúng ta giải tán ngay bây giờ thì thế nào quân Thát Ðát cũng bảo chúng ta sợ chúng, như thế càng làm cho chúng hung hăng thêm. Hơn nữa chúng ta đi khỏi đây các vị sư phụ phái Thiếu Lâm sẽ đối phó ra sao?
Không Văn mỉm cười đáp:
- Quân Nguyên tới đây thấy trong chùa toàn là hòa thượng không có một giang hồ hảo hán chắc chúng cũng không làm gì đâu!
Quần hùng biết Không Văn nói như vậy là có lòng tốt, phải biết đại hội anh hùng lần này là do phái Thiếu Lâm triệu tập nên không ai muốn vì thế mà sinh họa đến nỗi đổ máu trên núi Thiếu Lâm này. Nhưng quần hùng ai ai cũng là người có nghĩa khí, khi nào họ lại sợ địch mà rút lui như thế. Huống hồ triều đình đã xuất động đại quân, không khi nào tới bắt hụt mà lại chịu trở về tay không. Thế nào chúng cũng quấy nhiễu Thiếu Lâm, chưa biết chừng chúng sẽ bắt hết tăng chúng của chùa đi và còn thiêu chụi cả chùa nữa. Quân Mông xưa nay vẫn hung ác, giết người đốt nhà là chuyện thường của chúng vì vậy Dương Tiêu cũng lên tiếng nói:
- Phương Trượng với quý vị anh hùng có mặt ở đây mà tại hạ lên tiếng nói như thế này là không phải nhưng quân Thát Ðát tàn ác ai ai cũng có trách nhiệm kháng địch. Theo ý tại hạ chúng ta nghĩ cách dụ bọn chúng ra khỏi nơi đây rồi chúng ta sẽ đấu ở đó. Ngôi chùa ngàn năm này sẽ khỏi bị vạ lây.
Quần hùng đều khen ngợi ý kiến đó và cho là rất hay. Trong khi đang bàn tán thì ngoài cửa chùa đã có tiếng vó ngựa nhộn nhịp.
Liền có hai người phi ngựa tới trước cửa rồi ngừng lại. Sau đó chi khách tăng dẫn hai người đó vào.
Quần hùng thấy hai người đó là giáo chúng của Minh Giáo, họ đi tới trước mặt Vô Kỵ, chắp tay vái bái lễ xong liền lớn tiếng nói:
- Thưa giáo chủ, năm nghìn quân tiên phong của triều đình đã nhắm chùa Thiếu Lâm tấn công tới. Chúng bảo các vị sư phụ tụ họp quần hùng ở đây để mưu phản nên định đạp đổ chùa Thiếu Lâm thành bình địa. Phàm những người nào trọc... trọc...
Không Văn mỉm cười nói:
- Có phải ngươi định nói trọc đó là trọc đầu phải không, khỏi cần e dè gì hết, cứ việc nói thẳng ra đi!
Người đó lại nói tiếp:
- Trên đường có rất nhiều tăng nhân bị quân Thát Ðát giết chết. Chúng còn nói những người trọc cũng vậy đều là phản nghịch hết, hễ gặp người nào đem theo khí giới là chúng giết luôn.
Mọi người kêu la om sòm rồi nói:
- Chúng ta không đấu thí mạng với quân Thát Ðát thì không phải là con cháu của hoàng Ðế.
Lúc ấy triều đình Tống tuy đã mất hơn trăm năm nhưng các anh hùng ở chốn lục lâm vẫn coi quân Mông là di địch, không chịu để cho triều đình Mông Cổ kiểm soát. Các môn, các phái, các bang hội vì tư thù mà đánh nhau luôn, nhưng dù họ có thâm thù đại oán đến đâu xưa nay vẫn không ai chịu mượn thế lực của triều đình để trấn áp đối phương. Lần này trong đại hội anh hùng có rất nhiều người chưa được thi thố tài năng, lúc này nghe thấy quân Mông tới ai nấy đều hăng hái, chỉ muốn nhảy ra ngay để đối địch.
Vô Kỵ liền lớn tiếng nói:
- Các vị anh hùng, ngày hôm nay chính là lúc để chúng ta giết giặc đền nợ nước.
Ðại hội anh hùng ở chùa Thiếu Lâm này sẽ được dương danh thiên cổ!
Mọi người nghe chàng nói như vậy liền lớn tiếng hoan hô.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Bây giờ xin Không Văn Phương Trượng ra lệnh chỉ huy, Minh Giáo chúng tôi từ trên xuống dưới đều tuân lệnh của Phương Trượng hết.
Không Văn nói:
- Sao Trương Giáo Chủ lại nói như vậy. Tệ phái tăng chúng tôi có học vài ba thế võ nhưng về hành quân đánh trận thì không biết một tí gì. Gần đây Minh Giáo đã sáng lập rất nhiều sự nghiệp lớn, người trên giang hồ ai ai cũng hay biết hết. Bây giờ chỉ có nhân chúng của Minh Giáo là có thể đối địch nổi đại quân của Thát Ðát thôi. Chúng tôi xin đề cử Trương Giáo Chủ làm Minh Chủ của võ lâm, thống lĩnh hào kiệt khắp thiên hạ để đối địch với quân Thát Ðát.
Vô Kỵ đang định từ chối thì quần hùng đã vỗ tay hoan hô.
Tuy Vô Kỵ còn ít tuổi không đáng để cho người phục tùng nhưng vừa rồi chàng đấu với ba vị cao tăng của chùa Thiếu Lâm, võ công của chàng cao siêu như thế nào ai nấy đều biết hết mà Hàn Sơn, Ðồng Tử, Thọ Huy và Chu Nguyên các lộ đại quân của Minh Giáo đã ở hoài Tử và Dư Ngạo các nơi khởi sự đánh Nguyên, đánh đâu thắng đấy. Các môn phái khác làm sao bằng được.
Hào sĩ của các bang phái khác đều nghĩ trừ Minh Giáo ra quả thật không ai có thể gánh vác được trách nhiệm lớn lao này.
Vô Kỵ lại nói:
- Chức chủ tịch này, trách nhiệm rất lớn lao nặng nề, vả lại tại hạ không có sở trường dụng binh vậy mong quý vị đề cử người tài ba khác thì hơn.
Trong lúc đang khiêm tốn bỗng nhiên dưới núi có tiếng kêu la vang động.
Hai giáo chúng của Nhụê Kim kỳ đã xông thẳng vào trong điện thưa rằng:
- Quân Mông đang xông lên chém giết.
Vô Kỵ liền ra lệnh:
- Nhuệ Kim, Hồng Hỏa hai kỳ ra chống đỡ trận đấu. Chu Ðiên và Thiết Quan đạo trưởng hai vị giúp đỡ một kỳ.
Chu Ðiên, Thiết Quan hai người liền vâng lệnh đi liền.
Cục diện đã khẩn cấp như vậy không cho phép Vô Kỵ từ chối nữa chàng liền ra lệnh:
- Nói Không Ðược sư phụ làm ơn cầm thánh hỏa lệnh của tôi đi triệu viện binh của bổn giáo lên núi tiếp ứng ngay.
Nói Không Ðược liền đi luôn.
Các anh hùng ở trên đại điện võ công tuy cao cường nhưng là quân ô hợp, nghe thấy quân Nguyên đã đánh tới ai nấy đều rút khí giới ra vội nhảy ra ngoài.
Dương Tiêu thấy vậy vội nói:
- Thưa giáo chủ, nếu giáo chủ không ra hiệu lệnh thì họ chém giết loạn xạ thế nào cũng thất bại!
Vô Kỵ gật đầu, liền chạy ra ngoài điện, đi tới cái đình chỗ lưng chừng núi xem xét.
Thấy hơn năm ngàn quân tiên phong của Mông Cổ đã tấn công lên tới lưng chừng núi rồi nhưng bị cung nỏ và đao thương của Nhụê Kim kỳ xua đuổi đều bỏ chạy hết.
Chàng đưa mắt nhìn về phía xa thấy từng đội lính Mông lần lượt tiến tới. Quân ngũ của chúng rất chỉnh tề oai nghi.
Lúc ấy cách thời Thành Cát Tư Hãn với Bạt Ðô oai trấn thiên hạ đã xa nhưng thiết kỵ của Mông Cổ vẫn luyện tập luôn nên quân của họ tinh nhụê có một không hai trên thế giới.
Chàng bỗng nghe thấy bên trái có tiếng kêu la động trời và thấy có rất nhiều nữ ni và thanh thiếu nữ chạy ngược lên trên núi.
Những người đó toàn là người của phái Nga Mi, chắc giữa đường bị lính Mông Cổ đẩy lui nên phải quay lại.
Chu Chỉ Nhược cùng Tĩnh Tuệ mọi người đi sau đoạn hậu.
Mấy người đàn ông khiêng một cái cáng với đồ vật đang bị quân Mông Cổ bao vây. Chu Chỉ Nhược huy động bọn đệ tử đã mấy lần xông vào đánh nhưng không sao cứu nổi đồng môn bị bao vây.
Vô Kỵ thấy vậy kêu thầm: "Nguy tai! Chắc cái cáng đó là cáng của Tống Thanh Thư cũng nên!"
Chàng liền kêu gọi:
- Liệt Hỏa, Nhụê Kim hai kỳ yểm trợ Vi Huynh, Phạm Dao theo tôi xuống cứu người.
Nói xong chàng xông xuống núi trước.
Hai tên lính Mông vừa thấy chàng liền đưa xà mâu ra đâm.
Chàng chộp luôn lấy hai chiếc xà mâu đó vận sức hất mạnh một cái.
Hai tên lính Mông đó rớt xuống núi ngay.
Vô Kỵ liền xoay hai chiếc xà mâu lại xông vào đám lính đông như kiến tựa như hai con rồng ra bể.
Nhất Tiếu, Dương Tiêu, Phạm Dao, Bành Doanh Ngọc theo sát sau. Lính Mông va chạm với mấy người đó đều gục ngã liền.
Chỉ thoáng cái cả bọn đã tiến qua mặt bọn Chu Chỉ Nhược.
Phạm Dao lại tấn công một quyền, đánh cho một tên thập phu chưởng Mông Cổ nát mặt, cướp luôn người bị thương nằm trên cáng, kẹp nách và quay mình chạy luôn lên núi.
Vô Kỵ