Tiếng gà gáy vang khắp cả làng, ở giữa cánh đồng hoang gió lúc này chỉ hiu hiu thổi, sương sớm đã dần tan, mùi cỏ, mùi đất, mùi bùn hòa lẫn vào trong cái không khí se lạnh nơi nghĩa địa âm u. Ở ngôi mộ cũ trước đó đã bị đào bới tung lên lúc này cũng chỉ có những lớp đất bùn bắn tung tóe trên mặt cỏ. Màn sương khẽ bị một cơn gió xua tan đi để lộ ra trên mặt cái hố đầy bùn đen nhơ nhớp kia có một xác người đang nằm trên mặt cỏ úa vàng, loang lổ.
‘’ Hiu….Hiu….Hiu…”
Tiếng gió vẫn thổi, đột nhiên bàn tay của cái xác nắm chặt lại, nó khẽ động đậy rồi bất chợt cả thân người ngồi chồm dậy thở hổn hển:
- - Hộc...hộc...hộc…
Đó chính là Lâm, kẻ sáng sớm nay đã quay lại ngôi mộ của Trinh đào bới, kẻ đã thực hiện nghi thức gọi Quỷ đầy ghê rợn. Lâm mở to mắt nhìn dáo dác bốn xung quanh, chỉ có tiếng gió thổi trong màn sương đang dần nhường chỗ cho những ánh sáng đầu tiên của một ngày. Đưa hai bàn tay lên trước mặt, Lâm thấy vết cắt bên cánh tay trái vẫn còn đó, nhưng vết thương không còn chảy máu, nó đã trở thành một vết sẹo lồi có màu đen kịt. Nhưng đó không phải là điều Lâm suy nghĩ đầu tiên, cái Lâm còn đang mơ hồ mường tượng là tại sao mình lại nằm trên mặt đất. Điều cuối cùng mà Lâm nhớ rõ nhất chính là khi Lâm cắt tay để máu chảy xuống huyệt mộ, ngay sau đó Lâm cảm nhận thấy rõ trong lòng đất có sự chuyển động. Rõ ràng khi ấy có hai bàn tay nắm chặt lấy chân Lâm kéo sâu xuống dưới hố. Đúng hơn là Lâm đã thấy mình bị kéo xuống tận lòng đất đen thui bởi cái thứ ma quỷ đáng sợ đã xuất hiện sau khi Lâm làm đúng theo như những gì cô Ba dặn.
Vậy tại sao lúc này Lâm lại nằm ở đây, nhìn vào vết sẹo đen trên cánh tay Lâm bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhói. Cơn đau cứ như thế ngày càng mạnh, Lâm ôm đầu lăn lộn trên mặt đất bởi cơn đau quá dữ dội. Một giọng nói vang lên trong đầu Lâm rõ rệt:
“ Giết chúng nó…..Ta phải báo oán….Ta hận….Giết chúng...nó...đi..”
Lâm đau đớn, vật vã gào thét giữa cánh đồng hoang:
- - Ai…..ai đấy…..Ngươi là ai…..? Á…...á…..Đau quá….
Giọng nói tiếp tục vang lên trong đầu Lâm:
“ Chẳng...phải….chính...ngươi...đã….gọi...ta….quay trở...lại hay sao…? Lẽ ra….ngươi….đã...chết rồi….Nhưng linh hồn đó...ngăn...ta...lại…..Bởi vì cả ta và ngươi đều...có chung một...kẻ….thù…”
Lâm cắn răng chịu đau, đôi mắt Lâm lúc này một bên đã chuyển sang màu đỏ của máu. Lâm nghiến răng nói:
- - Cô….cô….là….Trinh phải không…? Làm ơn hãy giúp tôi…..Làm ơn..
“ Ha ha ha….Ta là Trinh..? Ta là ai bản thân ta cũng không biết….Nhưng ta chính là do ngươi triệu về….Ngươi dùng máu của mình để tế….Từ bây giờ ta chỉ muốn báo thù mà thôi…”
Con mắt đỏ của Lâm lúc này đang chảy xuống một dòng huyết lệ, cơ thể Lâm như chia ra làm hai người khác biệt, khuôn mặt Lâm biến dạng bên cười như điên dại, bên khóc vì đau đớn. Phần con người của Lâm đang cảm nhận rõ mình sắp mất ý thức, đây cũng là điều mà cô Ba đã nói từ trước:
“ Đây là cách chỉ làm tổn hại đến bản thân, có thể khi ngươi gọi Quỷ ngươi sẽ chết ì bị chính con Quỷ giết hại, hoặc nó sẽ chiếm lấy thân xác của ngươi để thực hiện nguyện vọng, thực hiện nốt điều khiến nó còn đang dang dở chốn nhân gian….Vậy nên đừng bao giờ đem mạng sống ra đánh cược với Ma Quỷ.”
Cơn đau đầu ngày càng dữ dội, không chịu nổi Lâm đập đầu xuống đất, Lâm dùng tay cào lên đầu rồi tiếp tục đấm mạnh vào phần đỉnh đầu. Lâm gào thét, giọng cười man dại vẫn cứ thế phát ra trong đầu Lâm. Khi mà đôi mắt còn lại cũng đang ngả sang màu đỏ thì Lâm nhớ đến Mai, nhớ đến cái chết của người bạn thân là Phách, nghĩ đến cô gái mặc áo dài trắng tên Trinh, nghĩ đến đứa con gái bấy lâu nay chưa tìm được tung tích…..Tất cả, tất cả những người đó đều bị hai thằng khốn nạn là Phong và Hân hãm hại…...Nỗi đau, sự thù hận, sự căm ghét, phẫn nộ, bi thương…..Những cảm xúc ấy khiến Lâm đấm mạnh bàn tay xuống đất.
“ Hiu….hiu….hiu….”
Gió vẫn thổi, sương đã tan hẳn, ánh bình minh đỏ vàng bắt đầu ló dạng. Không gian yên lặng, Lâm không vật vã, lăn lộn, quằn quại nữa. Tất cả mọi thứ dường như bất động, trả lại sự yên tĩnh đến đáng sợ:
- - Tao không sợ mày đâu…..Tao còn nhiều thứ phải bảo vệ….Đó là lý do mà tao tìm đến mày…..Nhưng….nhưng….phải theo….ý...của tao….
Nước dãi, nước mũi, cả máu từ mắt của Lâm lúc này đã chảy xuống thành hai dòng. Nhìn Lâm như một kẻ điên dại, đôi bàn tay cào xé mặt đất đến bật máu, những ngón tay của Lâm dường như đã chạm đến rễ của những bụi cỏ gai. Lâm đang dùng chút lý trí còn sót lại hét lớn:
- - Tao….sẽ….cho...mày….quay trở lại….nơi mày đã...kéo...tao xuống….
Tiếng thở của Lâm ngày càng mạnh, giọng cười trong đầu Lâm lúc này cũng đã biến mất. Đôi mắt của Lâm dần dần trở lại bình thường….Mọi thứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nằm vật ra bãi cỏ hoang tàn bốc mùi bùn đất huyệt mộ, Lâm ngửa mặt lên nhìn những tia sáng đầu tiên đang khẽ vén màn sương còn sót lại trên lưng trừng khoảng không chiếu thẳng vào mặt mình. Lâm khẽ lẩm bẩm:
- - Mình đã làm gì thế này…..Đây là phúc hay họa…?
Không còn thời gian để suy nghĩ, Lâm nhớ đến cuộc hẹn với đám bạn trong lính. Mặt trời đã dần lộ diện, Lâm gượng dậy với cái thân thể tàn tạ, lấm lem bùn đất, nhưng những chỗ đau đớn, vừa mới đây còn
chảy máu nay đã lành lặn trong giây lát. Lâm có cảm giác nếu như mình bị chảy máu thì sẽ bị hút ngược lại vào trong.
Bước ra khỏi khu nghĩa địa, Lâm đi vội về nhà…..Cả đêm qua có lẽ bà Hòa không thể ngủ được bởi con trai từ lúc đi đến sáng chưa một lần gọi điện về nhà. Quả đúng như vậy, trời mới vừa sáng nhưng bà Hòa đã kê ghế trước cửa nhà, mặc dù để ghế đó nhưng bà không ngồi, bà đi ra đi vào mắt hướng ra phía con đường đất xem con đã về hay chưa. Ông Quý cũng không thể yên tâm khi vợ cứ thấp thỏm như vậy. Là một người cha ông cũng lo lắng cho con, nhưng đàn ông thường ít thể hiện ra bên ngoài, châm đóm định hút bi thuốc lào ông lại dập tắt, mắt nhìn ra sân, đặt cái điếu xuống mặt bàn ông Quý quát:
- - Bà có thôi đi đi lại lại như vậy được hay không..? Cả đêm qua đã không ngủ...Sáng ra cứ như người mất hồn. Nó lớn rồi, có phải trẻ con đâu..?
Bà Hòa quay lại đáp:
- - Ông thì biết gì, lúc nào cũng nó lớn rồi…..Mấy hôm nay từ hôm thằng Phách mất nó không ăn không uống...Đi sớm về khuya…..Mà...mà người ta còn nói….nó...nó bị vong….theo đấy…..
Ông Quý lắc đầu, nhưng đúng thật là Lâm từ hôm về nhà đến giờ có chút gì đó thay đổi. Không còn là thằng Lâm đầu đá như mọi người hay gọi nó lúc trước nữa….Cả hai vợ chồng đang gắt với nhau thì Lâm mở cổng bước vào:
- - Bố mẹ dậy sớm thế chuẩn bị đi đâu ạ..?
Bà Hòa chạy lại nhìn con rồi suýt xoa:
- - Ôi trời đất ơi, mày đi đâu cả đêm mà quần áo bẩn, đã vậy còn dính toàn bùn….Mà sao bùn này thối thế…...Sao bảo đi gặp bạn trong lính cơ mà…..Rồi cái xe đâu..?
Ông Quý thấy Lâm như thế cũng vội đi ra:
- - Làm sao đấy hả con…?
Trên đường về Lâm cũng đã nghĩ cách để nói dối bố mẹ nếu lỡ như bị ông bà bắt gặp, Lâm đáp:
- - Dạ, đêm qua con đi đón bạn...Nhưng xe pháo chúng nó đi kiểu gì mà lao cả xuống mương….Cả lũ mấy thằng phải hò nhau lội xuống mò xe rồi đưa lên. Sáng con đưa xe nhà mình cho tụi nó chở nhau đi sửa….Con thì đi bộ về nhà tắm táp xong rồi ra với chúng nó sau. Điện thoại vì thế cũng không gọi được mẹ ạ.
Lý do quá hợp lý cho tình trạng của Lâm bây giờ, bà Hòa gật đầu cười vui vẻ, bà Hòa nói:
- - Vậy mà đêm qua mẹ đang ngủ bỗng nhiên giật mình, toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả gối….Mà mẹ mơ cái gì nó kinh lắm, mẹ mơ thấy mày đứng ở trước cửa phòng cứ gọi mẹ mà mẹ không trả lời được…..Mà sợ nhất là lúc cuối mẹ thấy...thấy….thấy….mày….bị...bị…..Mà thôi…..Đi vào trong tắm đi con.
Ông Quý rít hơi thuốc lào giải tỏa xong quay lại mắng vợ:
- - Đã bảo rồi, mấy thứ các bà hay mơ mộng có bao giờ đúng đâu….Toàn thần hồn nát thần tính…..
Nhìn Lâm ông tiếp:
- - Đấy cả đêm bà ấy mất ngủ, xong cứ gọi cả bố dậy nói này nói nọ….Còn đòi vác đèn pin đi tìm, lúc đó đã là 2h sáng….Bố bảo đi đâu tìm được, không biết bà ấy nghĩ gì mà bảo đi ra mộ cái Mai, mà còn nói là cái mộ cũ cơ.
Nghe đến đây Lâm cũng hơi giật mình, Lâm không hiểu do mẹ mình có linh cảm về con cái hay do thứ gì mà giấc mơ của bà Hòa thật sự có chút gì đó liên quan…..Nếu như quả thật bà Hòa mà ra mộ Mai ( thực ra là mộ Trinh) thì mọi chuyện không thể đoán trước được điều gì. Lâm cố cười cho bố mẹ yên lòng rồi đáp:
- - Thôi con tắm nhanh thay quần áo rồi phải đi xem bạn bè thế nào bố mẹ ạ. Kẻo chúng nó lại không biết đường nào mà lần.
Tắm vội vàng, thay bộ quần áo sạch, Lâm tiếp tục rời khỏi nhà với nụ cười vui vẻ trong sự yên tâm của bố mẹ. Đi qua bến đò cũ ngày trước, Lâm hướng tới một nơi quen thuộc. Thi thoảng Lâm vẫn cảm nhận thấy cơn đau đầu nhẹ, nhưng nó không xuất hiện cùng với giọng nói nào cả, mỗi lần như thế Lâm lại thoáng thấy những phần ký ức của tầm đêm về sáng ngày hôm nay. Những hình ảnh mơ hồ, đứt đoạn hiện hữu lại cảnh đáng sợ ấy khi “ Nó “ xuất hiện…….Và Lâm đã nhìn thấy lúc ấy mình đã chết.