-_Thời gian-_
***************************
Ba người nhẹ nhàng đặt chân đến một cái hoang động, miệng động cũng vừa vặn cho hai ba người trung niên to lớn vào. Cũng vừa hay, vết máu và lằn lê lết được in hằn lại trên mặt đất này. Giyuu thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy là cô ấy vẫn còn sống!
Sabito mặt ngớ ra không thể tin được, có khi đây là máu của một con vật nào đó chăng? Rồi liền đưa tay lên cằm suy nghĩ.
Một giây sau, Giyuu và Makomo tiến vào bên trong mà không chút do dự. Bỏ mặc Sabito đứng bơ vơ ngoài cổng động trầm tư suy nghĩ. Sau khi lấy lại ý thức, cậu hốt hoảng chạy theo với một cơn giận dữ.
-"Này! Sao hai cậu lại bỏ tớ vậy hả? Hai cái người này!"
Hãy tưởng tượng xem Sabito nhào vào gặm đầu Giyuu thế nào dể cậu bé tóc đen ngòm phải đau đến phát khóc, và cô bé Makomo đã tẩn cho thiếu niên răng nhọn kia một trận nhớ đời. Quên luôn cả Yuki đang ở trong động.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ma sát với đất, sột soạt sột soạt.
Cả ba người đồng đội cùng nhau cảnh giác mà đặt tay lên cán kiếm.
Mái tóc trắng quen thuộc rối rắm, dính đầy bùn đất. Khuôn mặt với da thịt trắng trẻo cũng không kém, bụi bẩn lấm lem đầy trên cơ thể và quần áo. Yuki bước ra ngoài còn mém bị ba người thân của mình chém. Cũng may là chân tay hồi phục né nhanh né gọn. Cô tức điên lên, đấm vào đầu hai cậu con trai kia mỗi người vào nhát. Riêng Makomo thì Yuki lại ôm chầm lấy cô bé rồi run rẩy.
Chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay cô sẽ yếu đuối trước mặt mọi người.
*
Urokodaki dùng lực thật mạnh ở tay như chém một thứ gì đó rất cứng, cuối cùng một vũng máu từ cánh cổ bị chém đứt phún ra. Dính đầy trên mặt đất, ông vẩy kiếm cho máu bắn đi. Rồi tra kiếm vào vỏ. Người đàn ông xoay người, nhìn đầu một nơi thân một một hướng từ từ thành môt đám tro tàn mà tan trong không khí.
Thật sự, ông đã nhìn thấy cảnh này bao nhiêu lần rồi. Suốt những năm tháng ở sát quỷ đoàn, Urokodaki chỉ toàn thấy cảnh người mất người còn, chân tay bại liệt. Thật tình, ông thở dài một hơi.
Phải... ông là không nỡ...
Chỉ còn hai năm nữa là tụi nó phải tham gia cuộc tuyển chọn cuối cùng.
Ông thật sự rất sợ.
-"Urokodaki-sensei!!!!"
-"Bọn con đã tìm được Yuki rồi!!"
-"Mọi thứ đều ổn cả ạ!!"
Sabito, Giyuu, Makomo đều đồng loạt hét to. Riêng Yuki chỉ chạy lật đật đằng sau vì cơn đau vẫn còn đọng lại trên cơ thể. Cảm xúc của Urokodaki như muốn xúc động khóc òa, ông ẩn giấu niềm vui mừng khôn xiết đằng sau chiếc mặt nạ Tengu màu đỏ. Nhanh chóng chạy lại ôm tụi nhỏ mà ông coi như con mình vào lòng.
Yuki luôn cảm thấy mình bé nhỏ khi trong lòng của ông, cảm giác mà ông đem lại y hệt như cảm giác như cha ruột. Nói đến đây, cô không kìm được mà òa khóc trước mặt mọi người. Cô thật sự không hề mạnh mẽ, sự yếu đuối vẫn còn đâu đó ẩn sâu trong tim cô. Yuki hôm nay thật sự là quá sợ hãi, nếu như mình mạnh mẽ hơn nữa thì thật tốt quá...!
Cựu Thủy trụ ôn tồn vươn đôi tay nhăn nhúm, già nua của mình lên xoa lấy mái đầu trắng của cô. Hơi ấm truyền từ bàn tay xuống đỉnh đầu tạo cảm giác là lạ... nhưng cũng thật yên bình. Yuki lấy vạt áo kimono lấm bẩn chùi đi nước mắt mặn chát chảy trên gương mặt, khóe mắt đỏ hoe chứng tỏ cô đã khóc rất nhiều. Chiếc