Màn đêm sâu thẳm trong tâm trí đang quấn lấy cô gái nhỏ, nó muốn chiếm lấy cơ thể cô làm vật chứa... đau đớn, khổ sở, mệt mỏi, mùi tanh nồng của máu.
.
.
.
Yuki mở toang mắt ngồi dậy trong cơn đau, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả trán lẫn lưng. Lấy tay xoa xoa phần bụng trái, đau... nhưng có vẻ nó đã được chữa trị. Đưa mắt nhìn xung quanh, trần nhà xa lạ, đồ vật cũng xa lạ, cái gì cũng đều xa lạ cả. Cô khó hiểu, tại sao mình lại ở đây? Đám Sabito ở đâu rồi? Cuộc thi kết thúc chưa? Và... hàng tá câu hỏi khác hiện lên trong đầu.
-"Em tỉnh rồi ư?"
Cô vội ngước mặt lên nhìn về phía cửa, thấy một người con gái xinh đẹp như giọt sương... mong manh dễ vỡ. Yuki cảm giác thấy lạ lẫm, thì bởi mới gặp lần đầu mà nghĩ sao quen.
-"Vâng, chị là ai vậy?"
Yuki lần đầu tiên gặp một người con gái có phong thái như vậy, trong như là một tiểu thư nhà nào đó chăng? Y đến gần cô, xem xét tình trạng cơ thể, rồi bỗng khóe miệng cong lên thành hình bán nguyệt tuyệt đẹp.
-"Amane, cứ gọi như vậy đi."
Giọng y thanh thuần tinh khiết tựa như giọt sương mai, cô gật đầu. Sau khi qua được màn chào hỏi, Yuki cố lấy thông tin từ y. Giờ y mới biết được rằng, cuộc thi đó đã kết thúc được ba ngày trước. Có năm người sống sót, trong nhóm năm người, Giyuu, Sabito, Makomo đều không có chuyện gì xảy ra cả. Bây giờ lòng cô mới không còn nút thắt lo lắng...
Yuki cũng biết được nơi đây là trụ sở của đoàn diệt quỷ, và người phụ nữ trước mặt cô là phu nhân của vị chúa công. Cô gật gù ghi nhớ thông tin vào trong đầu mình, thắc mắc hỏi.
-"Vậy... chị để tôi ở đây làm chứ? Đồng phục tôi chưa nhận được, nói không chừng tôi còn bị loại khỏi cuộc thi, thế thì tại sao lại cứu tôi? Lúc đó để tôi ở chỗ bạn tôi là được mà?"
Chiếc lá chạm vào nhau tạo ra thanh âm xào xạc khiến tâm trạng bình ổn, vốn dĩ cô không muốn ra chất vấn họ một chút nào, nhưng có quá nhiều nghi điểm trong lòng muốn được giải đáp. Đành phải vậy...
-"Yuki-san, liệu em có thể nghe chị giải thích không?"
-"Tôi đang nghe đây."
Điều khiển hơi thở của mình để cơn đau giảm xuống mỗi khi nói chuyện, vết thương ở bụng cứ nhói lên từng đợt... từng đợt, cho dù sức lực của cô đủ để vận động một tý, ngồi được một lát đi chăng nữa, vết thương này sâu đến mức không thể nào tưởng tượng nỗi. Cứ như là mất đi một mảng da thịt vậy, mày đẹp cô nhíu lại, di chuyển tay xuống phần bị thương.
-"Đầu tiên, người ra lệnh cứu em là chúa công, vậy nên em phải ở đây để nghe chúa công giải thích tình hình. Thứ hai, em là người đầu tiên đậu cuộc thi, nhưng những giám khảo chỉ công bố năm người vì để tránh tiết lộ thông tin. Thứ ba, đó cũng là vì