Chap này là dành riêng cho về giải đáp của hơi thở Tuyết =(
____________
Hơi thở của Tuyết... một dạng hơi thở được phân tách ra từ hơi thở của Nước.
*
Cô vẫn nhớ khi xưa mẹ dạy cô hơi thở của bà ấy, giọng nói bà ấy rất trầm và nghiêm nghị. Cứ như, cô chỉ cần sai sót một chút, bà ấy sẽ đánh cô. Đôi bàn tay chai sần và trắng trẻo của mẹ trong màn đêm gió tuyết thổi vi vu, đôi mắt xanh đăm chiêu lạnh lẽo như bức tường băng dày đặc.
Chưa bao giờ cô có thể quên được, sự nghiêm khác của mẹ dành cho mình. Cô cũng chẳng bao giờ quên, lời dạy đầy yêu thương của mẹ.
-"Yuki, "hơi thở của tuyết" là một kĩ năng được phân tách ra từ "nước". Nhưng nó khác với "nước", nếu như "nước" là để đối phó với đòn tấn công... vậy thì "tuyết" chính là để tấn công. Để làm chủ được nó, con phải giữ cho trái tim và hơi thở đều phải lạnh như tuyết, bông tuyết và bão tuyết đều giống nhau Yuki à, nó đều từ một vật mà ra. Nhưng không phải ồ ạt như bão vũ, mà là nhẹ nhàng và chậm rãi... giữ cho bản thân bình tĩnh trước mọi tình huống, giữ cho bản thân thật lạnh lùng, hệt như băng tuyết trắng xóa đang bao phủ lấy vạn vật, chèn ép và xóa sổ những thứ ngáng đường."
*
Đúng, không phải ồ ạt như bão vũ, mà là nhẹ nhàng và chậm rãi. Giống như cái cách kết liễu kẻ thù, nhẹ nhàng để chúng cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Để cho chúng cảm nhận được sự hận thù tĩnh lặng đang gào thét trong trái tim cô, để cho chúng thấy cô hận lũ quỷ gớm ghiếc ấy đến mức nào.
Xóa xổ chúng, chèn ép chúng, không để chúng còn hơi thở để phản kháng. Yatogama Yuki phải lạnh như băng, trái tim cô phải như một vùng bao phủ tuyết trắng. Đúng... cô không thể rung động trước bất cứ ai, cho đến khi kẻ thù được tiêu diệt hết.
*
-"Yuki-san, cô cũng rất xinh đẹp đấy! Cô như đóa hoa giọt tuyết đang nở vậy, thật tinh khiết và xinh đẹp!"
Đó là lần đầu tiên cô nghe người khác khen ngợi, cảm giác như có ngọn gió xuân thổi thoáng qua làm tan mất một lớp băng dày đặc. Đôi mắt xanh của cô lấp lánh như pha lê, xinh đẹp sao? Nếu như nói cô đã nhuộm màu đỏ trên bàn tay thì anh ta có còn khen cô xinh đẹp không? Hay cô chỉ đang rũ bỏ bộ áo của sát quỷ đoàn, trở thành một người bình bình thường thường nên không hề đáng sợ.
-"Cảm ơn."
Yatogama nhàn nhạt đáp lại lời anh ấy, người đàn ông có mái tóc đen đang mỉm cười nhìn cô. Trông cô cứ như đáng thẹn thùng vậy, thật đáng yêu làm sao. Anh ta nắm lấy bàn tay chai sần của cô, hôn lên bàn tay mềm mại ấy. Yuki hơi giật mình vì hành động này, anh ta đang làm gì vậy?
-"A-anou... anh đang làm--"
Chưa dứt câu, tia lửa hừng hực trong đôi mắt anh ta làm cô phải chú ý. Một con ngươi màu đen tuyền vậy mà lại rất sáng và trong veo, cô không nhìn ra được anh ta có tình ý với cô. Một cô gái chưa hề trải qua tình yêu là thế nào thì làm