Hardy Henningsen từng là người cao to nhất làm nhiệm vụ tại đồn cảnh sát.
Hai mét linh bảy, theo giấy tờ quân dịch, nhưng anh không chỉ có thế.
Khi họ tiến hành một vụ bắt giữ, Hardy luôn là người nói, để buộc nghi phạm phải ngẩng đầu lên.
Chuyện đó làm cho hầu hết trong số chúng bị ngợp.Nhưng trong tình cảnh hiện tại, vóc dáng cao lớn của Hardy không phải là một lợi thế.
Carl không thể cầm lòng khi thấy người đồng đội không thể thoải mái duỗi đôi chân dài bị liệt của mình.
Anh đã đề nghị nữ y tá cưa bỏ thành giường, nhưng rõ ràng việc đó không nằm trong chuyên môn của cô ta.Hardy không nói gì hết.
Chiếc ti vi của anh được bật hai tư trên hai tư và mọi người ra vào phòng suốt ngày, nhưng anh chẳng mảy may phản ứng.
Anh chỉ nằm đó, tại Viện Chấn thương tủy sống ở Hornaek, và cố gắng sống sót.
Cố nuốt các bữa ăn, nhúc nhích cái vai - cử động duy nhất mà anh còn thực hiện được đối với phần cơ thể từ cổ trở xuống - và để cho các y tá nhọc nhằn vật lộn với cái cơ thể bất động của mình.
Anh nhìn lên trần nhà khi được họ lau rửa bộ phận sinh dục, chọc kim vào người, đổ túi chất thải.
Hardy không còn gì để mà nói nữa.- Tôi về trụ sở đây, Hardy.
- Carl vừa thông báo vừa kéo tấm vải giường lên tận cằm cho người đồng đội.
- Họ đang điều tra rất tích cực.
Tuy vẫn còn đang dò dẫm, nhưng họ sẽ tìm ra kẻ đã bắn chúng ta, tôi thề với cậu đấy.Hai mí mắt nặng trĩu của Hardy không nhúc nhích dù chỉ một ly.
Anh không bận tâm đến Carl, cũng như những thông tin của Kênh 2 đang phát trên ti vi.
Đó là một phóng sự về vụ cưỡng chế di dời bọn trẻ chiếm dụng một Nhà Thanh niên.
Mọi chuyện với anh chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Anh thậm chí không cảm thấy tức giận nữa.
Carl hiểu Hardy hơn ai hết.
Dù không cho Hardy thấy điều đó, nhưng bản thân Carl cũng đang mặc kệ mọi thứ.
Biết được kẻ nào đã nổ súng vào họ ư, có quan trọng gì đâu? Mà để làm gì? Nếu không phải bọn này thì là bọn khác.
Cái bọn đê tiện ấy đầy ra.Carl gật đầu chào người y tá đang mang đến một bình dịch truyền mới.
Lần trước, khi Carl đến thăm Hardy, cô đã yêu cầu anh ra ngoài trong lúc làm vệ sinh cơ thể cho bệnh nhân của mình.
Carl đã từ chối, và rõ ràng cô ta không quên chuyện đó.- A, lại là anh đấy à? - Cô y tá lên tiếng với vẻ mặt sưng sỉa, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.- Thời điểm này thuận tiện cho tôi hơn cả, trước khi tôi đến cơ quan.
Có vấn đề gì sao?Cô y tá lại nhìn đồng hồ.
Ờ, anh đi làm muộn hơn đa phần mọi người bình thường, có sao không?Cô y tá vạch cánh tay của Hardy ra để kiểm tra kim luồn ở mu bàn tay.
Rồi cửa phòng bật mở và chuyên gia tập vật lý trị liệu đi vào.
Cô ta có việc phải làm.Carl vỗ vỗ vào tấm vải giường ở vị trí cánh tay phải của Hardy rồi nói:- Mấy cô này muốn tôi để họ lại một mình với cậu, nên tôi té đây, Hardy.
Sáng mai tôi sẽ đến sớm hơn một chút để chúng ta có thể trò chuyện.
Vững vàng lên nhé!Carl mang theo mùi thuốc ra ngoài hành lang và dựa người vào tường.
Lưng áo sơ mi dính chặt vào da anh, và hai vệt thẫm màu đã hình thành ở nách áo.
Kể từ vụ nổ súng, anh rất dễ bị đổ mồ hôi.Như thông lệ, Hardy, Carl và Anker đến hiện trường ở Amager trước những người khác.
Đúng theo quy trình, họ đã mặc những bộ áo liền quần dùng một lần màu trắng, đeo khẩu trang, xỏ găng tay và mang bao tóc.
Trụ sở cảnh sát nằm khá gần chỗ người ta phát hiện ra ông già bị bắn đinh vào đầu khoảng nửa tiếng trước đó.Ngày hôm đó, họ có dư dả thời gian trước khi xác chết được khám nghiệm.
Hình như đội trưởng đội trọng án có cuộc họp với chỉ huy sở cảnh sát để thảo luận về một sự tái cơ cấu gì đó, nhưng chắc chắn sớm muộn gì ông ta cũng sẽ xuất hiện cùng với bác sĩ pháp y.
Không vấn đề bàn giấy nào có thể ngăn cản được Marcus Jacobsen thân chinh ra hiện trường.
- Không có gì nhiều dành cho đội khoa học hình sự bên ngoài căn nhà này.
- Anker tuyên bố trong khi lội qua khoảng đất mềm nhão và trơn trượt sau một đêm mưa.Carl đảo mắt quan sát một vòng.
Ngoài vết giày của người hàng xóm, không còn dấu vết nào khác xung quanh cái tòa nhà nằm trong số những lán trại của quân đội được rao bán từ thập niên sáu mươi này.
Hồi đó chắc là nó khá tiện nghi, nhưng giờ thì trông chẳng ra cái quái gì nữa.
Mái nhà đã bị sụt và thủng lỗ chỗ, không một tấm ván nào còn nguyên vẹn ở mặt tiền nhà, hơi ẩm đã làm hỏng tất cả.
Ngay cả tấm biển trên đó người ta đọc thấy cái tên Georg Madsen viết bằng bút dạ cũng đã hư hỏng phân nửa.
Mùi xú uế của xác chết đang bốc ra qua mọi cái lỗ của tòa nhà.
Một ổ chuột thực sự.- Tôi sẽ đi hỏi hàng xóm.
- Anker vừa nói vừa quay về phía người đàn ông đứng chờ từ nửa giờ trước đó.
Mái hiên ngôi nhà bình dị của anh ta nằm cách họ chưa đầy năm mét.
Khi lán trại quân đội bị phá dỡ,cảnh quan trước nhà anh ta sẽ được cải thiện đáng kể.Hardy chịu đựng mùi tử khí khá tốt.
Có lẽ do vóc người cao lớn nên anh ít ngửi thấy hơn, hoặc là khướu giác của anh kém phát triển hơn đồng loại.
Tuy nhiên, lắn này mùi xú uế đặc biệt nồng nặc.- Trời ơi, hôi quá đi mất! - Carl càu nhàu khi họ bước vào hành lang và đeo bao giày.- Tôi sẽ mở một cửa sổ.
- Hardy vừa nói vừa đi sang phòng liền kề với tiền sảnh kín bưng.Carl tiến đến ngưỡng cửa phòng khách.
Những tấm rèm buông kín không cho nhiều ánh sáng lọt qua, nhưng cũng đủ để người ta nhận thấy thi thể ngồi trong một góc với làn da xám ngoét, khuôn mặt nhăn nheo gần như phủ kín bởi các bóng nước.
Một chất dịch trong màu hơi đỏ đang nhỏ giọt từ mũi ông ta, và những chiếc cúc áo sơ mi gần như sắp sửa bung ra dưới sức ép của bộ ngực trương phình.
Đôi mắt ông ta mờ đục như sáp.- Đinh được bắn vào đầu ông ta từ một khẩu súng bắn đinh hiệu Paslode.
- Hardy vừa xỏ găng vừa nhận định từ phía sau lưng Carl.
- Khẩu súng nằm trên bàn.
Ngoài ra cũng có một tua vít điện vẫn còn pin.
Cần phải kiểm tra xem loại pin này cầm cự được bao lâu thì phải sạc lại.Khi Anker quay lại, Carl và Hardy chỉ mới bắt đầu khám nghiệm hiện trường.- Người hàng xóm sống ở đây từ ngày 16 tháng Một.
Tức là mới được mười ngày, và từ khi dọn đến đây anh ta không thấy ai cả.
- Anker chỉ vào cái xác và liếc mắt nhìn xung quanh.
- Khi ngồi bên hiên nhà tận hưởng trạng thái ấm lên của trái đất, anh ta ngửi thấy mùi hôi.
Anh chàng tội nghiệp đang bị sốc nặng.
Có lẽ tốt hơn chúng ta nên nhờ bác sĩ pháp y khám cho anh ta sau khi đã xem xét thi thể.Chuyện xảy ra tiếp theo, Carl chỉ có thể kể lại một cách mơ hồ, và các thượng cấp buộc phải thông cảm cho điều đó.
Mọi người cho rằng anh bị sốc.
Nhưng không phải vậy.
Ngược lại, anh nhớ sự kiện đó rất rõ, chỉ là anh không muốn đi sâu vào chi tiết.Carl nghe thấy ai đó đi vào qua cửa nhà bếp, nhưng không phản ứng.
Có lẽ bởi vì anh đang đờ đẫn vì mùi hôi khủng khiếp ngự trị trong phòng, hoặc vì anh tưởng rằng đó là đội khoa học hình sự.Vài giây sau, anh thoáng thấy một bóng người mặc sơ mi ca rô đỏ lao vào phòng khách.
Carl đã nghĩ đến việc rút súng ra nhưng không kịp phản xạ.
Ngược lại, anh cảm nhận rõ sóng chấn khi phát đạn đầu tiên trúng vào lưng Hardy, và cơ thể đồ sộ của Hardy đổ gục xuống kéo anh ngã theo.
Cột sống Carl bị trẹo và một đầu gối của anh bị mắc kẹt.Những phát đạn tiếp theo trúng vào ngực Anker và thái dương Carl.
Anh còn nhớ rất rõ cơ thể của một Hardy thở hồng hộc nằm gục trên người mình, máu của Hardy thấm qua bộ áo liền quần, và trộn lẫn với máu của anh.
Carl còn nhớ đã tự nhủ phải rút súng ra khi trông thấy đôi chân của tên giết người đi qua ngay bên cạnh mình.Carl nghe thấy Anker lết trên sàn nhà phía sau mình, trong khi bọn sát nhân nói chuyện với nhau trong căn phòng nhỏ trông ra hành lang.
Anh nghe thấy Anker ra lệnh cho bọn chúng đứng yên.
Sau này, người ta giải thích với anh rằng Anker đã rút súng ra.Đáp lại hiệu lệnh đó, Anker nhận thêm một phát đạn.
Ván sàn rung lên vì sóng chấn của viên đạn trước khi nó trúng vào tim Anker.Hết chuyện.
Nhóm hung thủ đã trốn qua cửa bếp trước khi Carl kịp làm bất cứ điều gì.
Toàn thân cứng đờ, anh thậm chí không thể nhúc nhích khi bác sĩ pháp y xuất hiện.
Đến nỗi ông này và đội trưởng đội trọng án sau đó khẳng định rằng họ nghĩ Carl đã chết.Carl nằm đó hồi lâu, trong đầu đầy những ý nghĩ tuyệt vọng.
Người ta đã bắt mạch cho anh và đưa cả nhóm về.
Anh chỉ mở mắt ra khi đã ở bệnh viện.
Nhưng những người chứng kiến bảo rằng ánh mắt của anh trông thật vô hồn.Họ tin đó là do cú sốc, nhưng thật ra là do sự nhục nhã.- Anh có cần giúp đỡ gì không? - Một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi mặc áo choàng trắng lên tiếng.Carl nhấc lưng ra khỏi tường.- Tôi đến thăm Hardy Henningsen.- Hardy? À, tôi biết rồi.
Anh là người nhà của anh ấy à?- Không, tôi là đồng