Cuối cùng cô gọi cho Ứng Nguyên, miễn cưỡng đè nén cảm xúc nghẹn ngào, nhờ anh tới đón. Chờ đến khi cô thấy được bóng dáng cao lớn cường tráng của anh thì không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng anh khóc nức nở.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Ứng Nguyên lo lắng vô cùng. Buổi sáng lúc ra cửa không phải vẫn rất tốt sao? Sao khi tan sở lại khóc như trẻ con vậy? Nói công ty có chuyện, sau đó không lâu sau đã về, không lẽ uất ức gì ở công ty sao? “Ngoan, đừng khóc………… ” Anh dỗ, vội vàng lấy khăn giấy ra: “Lau nước mắt, nói cho anh, sao lại thế này?”
Cô khóc thút thít, nói năng có chút lộn xộn, nhưng Ứng Nguyên hiểu. Anh im lặng một lúc, gãi gãi đầu: “Aiz, anh thật khó bao biện cho đàn ông. Bởi vì quả thực là có những người đàn ông xấu xa như vậy, hơn nữa số lượng không ít………… “
Mặc dù vẫn có phụ nữ xấu, nhưng so sánh tỷ lệ, đàn ông xấu hơn rất nhiều! Có những người đàn ông, thường tự hào khoe khoang sự tích phong lưu của mình. Trong miệng bọn họ, những người phụ nữ lên giường với bọn họ cũng chỉ là những thân thể để ân ái.
Dĩ nhiên, anh xem thường những người này. Nhìn Bạc Hà khóc đến trắng cả mặt, càng thêm ghét những người này.
“Nghe này, không phải ai cũng xấu xa như thế.” Anh vụng về giúp Bạc Hà lau nước mắt: “Nếu như sau này em bị những kẻ khốn khiếp đó bắt nạt cứ nói cho anh biết, anh nhất định đánh cho hắn răng rơi đầy đất! Ai hại em đau lòng, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!”
Bạc Hà bị anh chọc cười, mặc dù khuôn mặt bị lau đến phát đau, nhưng cảm thấy được an ủi: “Nếu sau này anh có bạn gái cũng sẽ không nói như vậy. Giống như Tự Vân nói, có sắc quên bạn!”
“Miệng của con nhỏ kia thì có cái gì đứng đắn?” Ứng Nguyên bĩu môi: “Cho dù em có bạn trai, gả cho người khác, nhưng anh vẫn quan tâm em, chúng ta là bạn tốt nhất! Hơn nữa, anh không có bạn gái.”
“Tại sao không có?” Bạc Hà mở to mắt.
Trên mặt Ứng Nguyên hiện lên vẻ không tự nhiên, anh quanh co một lát, mới nói: “Cũng không phải là chưa từng có! Chẳng qua là, con gái khi yêu rất kỳ lạ, trở nên không giống chính mình. Hơn nữa anh làm công việc này, lúc đi phía Bắc, lúc đi phía Đông, qua các tỉnh, không có nhiều tâm sức để duy trì tình cảm, tình yêu như vậy sao có thể bền chắc được? Bây giờ chẳng phải rất tốt sao, có em rồi, cần bạn gái làm gì?”
Lời này của anh vừa thốt ra, hai người đều lúng túng. Trong lúc vô tình anh đã vượt quá giới hạn, hai người cùng cúi thấp đầu, đỏ mặt.
“Anh, anh………… ” Anh muốn giải thích, đáng hận là lời đến bên miệng lại không nói ra được.
“…………Em biết, em hiểu.” Tiếng Bạc Hà nhỏ như tiếng muỗi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn, ăn rồi!” Ứng Nguyên ngượng ngùng mở ô, bởi vì trời bắt đầu mưa: “Anh làm cơm chiên trứng, còn nấu canh đặt trong nồi cơm điện giữ nhiệt, em về nhà là có thể ăn.”
Anh không đi ăn ở ngoài? Bạc Hà nhìn anh một cái: “Chúng ta đi thôi.”
Mưa rất lớn, Ứng Nguyên cố che kín cô, bả vai bị ướt sũng một mảng. Mặc dù cô vẫn bị lời nói vô ý của Ứng Nguyên làm cho xấu hổ, nhưng nhìn anh bị ướt, cô đành đỏ mặt dựa sát vào người anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay đang cầm ô của anh.
Dọc theo đường đi không ai nói
chuyện, chỉ có cảm giác ngượng ngùng, vừa mừng vừa sợ.
Đến cửa nhà, Ứng Nguyên nhìn cô, có ngàn câu vạn chữ muốn nói, nhưng lại cảm thấy mình lỗ mãng. Bạc Hà cũng giữ đầy lời trong bụng, lại chỉ cười cười: “Em về thay bộ quần áo, lập tức đến ngay.”
“Vậy anh về đun lại canh trước.” Anh đặt cây dù bên ngoài kệ giày: “Đừng lâu quá, thức ăn sẽ nguội.”
“………… Vâng.” Cô cười cười, khuôn mặt không khỏi nóng lên.
Vào nhà, cô cởi một chiếc giày, rồi lại đứng ngây ra trước cửa. Gấu tiên sinh anh ấy…………Gấu tiên sinh anh ấy nói…………
Anh có em rồi, cần bạn gái làm gì?
Cô không nên vui mừng như thế. Đây chẳng qua là…………Chẳng qua là nhất thời lỡ lời mà thôi. Cô lè lưỡi, nhẹ nhàng gõ đầu mình.
Đúng vậy, không nên vui mừng như thế.
Bởi vì đó chẳng qua chỉ là lỡ lời mà thôi.
Không biết tại sao, cô lại muốn khóc …………
Ngày hôm sau, Tố Lệ không đi làm. Cô lo lắng gọi điện thoại, nhưng vẫn không gọi được cho cô ấy.
“Tố Lệ có xin nghỉ phép không?” Bà chủ mất hứng.
“Có.” Bạc Hà hốt hoảng giải thích: “Có, cô ấy xin với tôi…………À…………nghỉ bệnh.”
Bà chủ liếc nhìn cô một cái, thở dài một hơi: “Ngay cả nói dối cũng không tốt, tương lai cô phải làm sao đây!” Nhưng lại không so đo với cô.
Mặc dù thật mất mặt, nhưng Bạc Hà cũng lén thở phào nhẹ nhõm. Đại khái là bà chủ sẽ không so đo chuyện Tố Lệ bỏ bê công việc. Một mặt làm giúp Tố Lệ một số việc, một mặt lo lắng không yên, nghỉ làm ba ngày sẽ bị đuổi việc, cô bé ngốc này chẳng lẽ cứ tiếp tục thế sao? Đây là thời buổi nào, công việc bây giờ rất khó tìm. Thế mới nói, đều do mình không tốt, tại sao không nói uyển chuyển một chút? Bây giờ nên làm thế nào đây?
Không ngờ buổi chiều Tố Lệ lại đến công ty, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủ rũ. Cô mím chặt môi, vùi đầu trên bàn làm việc làm rất nghiêm túc, không nói một lời.
Bà chủ lạnh lùng nhìn cô một cái: “Bạc Hà nói, cô xin cô ấy nghỉ bệnh?”
Khuôn mặt Bạc Hà lập tức đỏ lên. Tố Lệ nhìn cô một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: “…………Dạ, buổi sáng em thấy không thoải mái, nghẹt mũi.”
“Thời tiết thay đổi, phải chăm sóc thân thể kỹ lưỡng một chút.” Bà chủ làm như không biết gì cả: “Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, làm hết công việc rồi về nghỉ ngơi đi!”
“…………Em không đi khám bệnh, không có giấy của bác sĩ.” Tố Lệ khịt mũi một cái.
“Cảm vặt còn phải đi khám bệnh à?” Bà chủ bình thản ung dung: “Uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều là được. Giấy khám? Miễn đi! Ngày mai cố gắng một chút, theo kịp tiến độ là được.” Bà cầm hóa đơn bán hàng: “Phải uống nhiều nước một chút biết chưa? Bạc Hà, không cần gấp, làm hết việc ở đây, đưa Tố Lệ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay không có việc gì cần gấp.” Nói xong cũng đi ra cửa