Nhắn tin hay không nhắn tin?
Không nhắn tin hay nhắn tin?
Nhắn tin hay không nhắn tin?
An Kha Đình vò đầu bứt tai, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định cầm điện thoại lên, tìm tài khoản của Lâm Uy Trạch!
Nhắn thế nào bây giờ nhỉ?!
Trong lúc phân vân xem nên nhắn tin thế nào, tay của An Kha Đình đã gửi đi một chữ vô nghĩa!
Đến khi cậu thấy Lâm Uy Trạch gửi lại một dấu hỏi chấm, cậu mới giật mình.
Bỏ mẹ, gửi nhầm rồi!
An Kha Đình định thu hồi, thế nhưng rốt cục cũng không làm vậy mà cậu nhắn tiếp.
[Tôi là An Kha Đình.]
Lâm Uy Trạch: [Có chuyện gì không?]
An Kha Đình: [Tôi có chuyện này muốn hỏi anh.
Hiện tại anh có đang bận gì không?]
Lâm Uy Trạch: [Vừa hoàn thành cảnh quay hôm nay, đang ở khách sạn.]
An Kha Đình: [Vậy được.]
[Chuyện là, tôi nhớ ra anh là ai rồi!]
Gửi tin nhắn đi, An Kha Đình mới thấy câu này có hơi làm người khác "tổn thương".
Lâm Uy Trạch đã đọc nhưng anh vẫn im lặng để cậu nhắn tiếp.
[Nếu như mấy hôm vừa rồi tôi có làm gì khiến anh khó chịu thì mong anh bỏ qua cho tôi nhé.
Tôi đóng máy xong về nhà, tình cờ tìm thấy bức ảnh chúng ta từng chụp hơn 8 năm trước.]
Lâm Uy Trạch: [Cậu nhớ ra được là tốt rồi!]
Đọc tin nhắn đầy vẻ tủi thân này của Lâm Uy Trạch, An Kha Đình lại càng tự trách mình.
[Được rồi, vậy bao giờ anh có thời gian, chúng ta lại hẹn nhau đi ăn một bữa nhá!]
Lâm Uy Trạch: [Để tôi mời cậu.]
Sau đó, chưa kịp để cho An Kha Đình phản ứng, Lâm Uy Trạch gọi điện thoại đến!
An Kha Đình giật mình nhưng khi trấn tĩnh lại, cậu vẫn nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
"Alo"
"Là tôi đây!"
"Ừm, tự nhiên đang nhắn tin anh lại gọi điện làm gì vậy?"
"Nhắn tin lâu quá nên tôi gọi luôn."
"À, ừ, ra là vậy.
Tôi có thể hỏi anh, là, anh nhận ra tôi từ bao giờ vậy?"
An Kha Đình hỏi xong, bên kia im lặng một hồi lâu, lâu đến mức cậu còn tưởng Lâm Uy Trạch cúp máy rồi cơ, cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh vang lên: "Thực ra tôi chưa bao giờ quên cậu cả."
An Kha Đình nghẹn lại, cậu không biết phải nói tiếp thế nào.
Sao tự nhiên lại thấy có chút đáng thương nhỉ?
Lâm Uy Trạch nói tiếp: "Tôi rất ít bạn bè, và cậu là một trong số đó."
An Kha Đình khẽ cười: "Cảm ơn vì anh luôn nhớ đến tôi."
Lâm Uy Trạch không để bụng: "Không sao, tôi không trách cậu."
Dù sao thì thế giới của cậu lúc nào cũng náo nhiệt nhộn nhịp, tình bạn trong hai tuần chỉ giống như một khoảnh khắc lướt qua cuộc đời cậu mà thôi!
An Kha Đình hỏi anh: "Vậy bao giờ chúng ta đi ăn, anh đang ở trong đoàn