Bữa tối thịnh soạn do 7 vị khách mời làm cho đoàn phim, sau đó mọi người sẽ lần lượt ăn và cho điểm.
Điểm được tích lũy dần qua mỗi nhiệm vụ, kết thúc chuyến đi, tổng kết điểm, đội nào được nhiều điểm nhất sẽ được nhận một món quà từ tổ chương trình. An Kha Đình tham gia để lấy thêm kinh nghiệm, mối quan hệ, sau này ở trong giới còn dễ thở, nhưng trên hết là tận hưởng quá trình trải nghiệm.
Thế nên cậu không ngờ là nhóm cậu và Lâm Uy Trạch lại được điểm cao nhất.
Staff phỏng vấn An Kha Đình: "Nhóm cậu nấu ăn rất ngon, có bí quyết gì không vậy?"
An Kha Đình cười: "Chủ yếu là quen tay hay làm thôi chị."
Gia thế của An Kha Đình không phải chuyện bí mật gì, nhưng việc cậu biết nấu ăn, còn nấu ăn ngon lại khiến mọi người bất ngờ.
Ăn xong bữa tối, phân công người rửa bát và dọn dẹp, mà bởi vì một ngày đi đường dài khá vất vả, khách mời còn phải thực hiện nhiệm vụ, vậy nên dọn dẹp xong xuôi sẽ chia phòng để nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm.
Ban đầu chia nhóm theo nam nam, nữ nữ là để tiện xếp phòng, vậy nên không có gì thay đổi thì Lâm Uy Trạch và An Kha Đình sẽ ngủ chung một phòng, chung một giường!
An Kha Đình đã có một lần qua đêm ở phòng khách sạn của Lâm Uy Trạch, thế nhưng lúc đó là hai giường khác nhau, còn lần này hai người một giường!
Lâm Uy Trạch nhìn chằm chằm chiếc giường, sau đó lấy đệm đã được chuẩn bị trong góc phòng ra.
"Anh ngủ dưới đất!"
An Kha Đình giơ tay cản anh: "Anh sợ cái gì? Hai thằng con trai ngủ với nhau, có gì mà phải sợ?"
Lâm Uy Trạch: "Em chắc chứ?!"
Cánh tay đang giơ ra cản anh của An Kha Đình chậm chậm rụt lại: "Em, không chắc lắm."
"Thế nhưng không thể để anh nằm đất được, sáng mai máy quay sẽ tập kích bất ngờ, thấy anh nằm đất thì mọi người sẽ càng nghi ngờ về quan hệ của chúng ta đấy!"
Lâm Uy Trạch nghĩ cũng đúng, không nói lời nào.
An Kha Đình: "Em sẽ để cái gối ở giữa hai người bọn mình, anh không cần lo."
Lâm Uy Trạch: "Anh lo cho em cơ!"
An Kha Đình:..........!!!!
Hai người giằng co qua lại một hồi, cuối cùng vẫn thuận theo ý kiến của An Kha Đình, để cái gối bị thừa ra ở giữa hai người.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cả hai lên giường nằm.
Bên ngoài cửa sổ tối om, bên trong phòng cũng không có một chút ánh sáng nào.
Lâm Uy Trạch hỏi: "Em có sợ không?"
An Kha Đình đang buồn ngủ: "Sợ gì? Sợ ở đây á? Anh quên mất em là nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị rồi à? Mấy cảnh này trong tiểu thuyết của em chưa là gì cả!"
Lâm Uy Trạch: "Ừ nhỉ, anh quên mất!"
Hai người nói được mấy câu thì mắt An Kha Đình càng ngày càng díu lại, xoay người ngủ mất tiêu.
Lâm Uy Trạch không ngủ được vì lạ giường, thế nhưng không dám động đậy vì sợ đánh thức An Kha Đình dậy.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào