Vì đang trong đoàn phim nên phải kiểm soát cân nặng, Lâm Uy Trạch với An Kha Đình không ăn nhiều, chủ yếu là các món thanh đạm.
Trong bữa ăn, hai người cũng không nói chuyện mấy, lúc đầu đùa giỡn vui vẻ như vậy nhưng sau không biết nói về chủ đề gì nên chỉ đành im lặng.
Ăn tối xong, An Kha Đình không để Lâm Uy Trạch đèo mình về mà dắt xe đi bộ về, theo lời cậu nói thì là để cho tiêu cơm.
Lâm Uy Trạch không nói lời nào, anh lẳng lặng đi bên cạnh cậu.
Hai người đều không che chắn gì nhiều, một đội mũ lưỡi chai, một đội mũ áo hoodie đeo kính.
Ở thị trấn nhỏ này, dù sao mọi người cũng đã quen thuộc với việc bên cạnh có một phim trường nên thường xuyên gặp người nổi tiếng rồi.
An Kha Đình thỉnh thoảng đưa tay lên đẩy gọng kính bạc của mình, chân bước đều theo xe đạp.
Nhưng đột nhiên, đang dắt xe đi, An Kha Đình chợt khựng lại, Lâm Uy Trạch nhìn sang cậu: "Sao vậy?"
An Kha Đình cúi xuống nhìn vào bàn đạp: "Quần của tôi, mắc vào bàn đạp rồi!"
Hôm nay An Kha Đình mặc quần rách đầu gối, rách một mảng ở giữa, thế nên phần rách gối đó mắc vào bàn đạp, cậu nhấc chân lên thì bị vướng.
Lâm Uy Trạch hơi nhíu mày: "Sao quần cậu lại......", nhưng chưa để anh nói hết, An Kha Đình đã cười hì hì: "Phong cách của tôi đó, tôi thích thế mà!"
Lâm Uy Trạch: "Nhưng mà vướng vào bàn đạp khá bất tiện, với lại trời cũng lạnh rồi, mặc thế này không sợ gió lùa vào chân hả?"
An Kha Đình lắc đầu: "Tôi quen rồi!"
Thấy câu trả lời có phần "ngang ngược" của An Kha Đình, Lâm Uy Trạch không nói thêm gì nữa, cậu thích thì anh sẽ không thấy xấu, chỉ là sẽ bị lạnh chân thôi.
Hai người về đến khách sạn thì mới hơn 9h tối, Lâm Uy Trạch tạm biệt An Kha Đình ở bãi đỗ xe rồi anh lên phòng.
Mở cửa phòng, anh thấy Tống Khang đã ngồi sẵn ở đó.
Thế nhưng cậu ta không ngồi một mình mà đối diện còn có người khác nữa.
"Sao muộn vậy rồi mà anh còn ghé qua đây?"
Lâm Uy Trạch hỏi người ngồi đối diện Tống Khang, quản lí Hạ Thụy của anh.
Hạ Thụy cười: "Anh đi công tác nên tiện đường qua đây ghé thăm cậu, mấy phút nữa thì đi.
Sao, vừa đi hẹn hò về à?"
Mặt Lâm Uy Trạch không đổi sắc, trừ những lúc làm việc thì quản lí Hạ Thụy của anh là một người rất thích trêu chọc người khác.
"Cậu ấy mời em nên em đi thôi."
Hạ Thụy tấm tắc khen: "Có tiến bộ đấy!"
Lâm Uy Trạch vào phòng: "Anh cứ ở đó nói chuyện, em chuẩn bị đi ngủ đây!"
Nghe tiếng đóng cửa của Lâm Uy Trạch, Hạ Thụy chẹp một tiếng, sau đó quay qua hỏi Tống Khang: "Mày kể lại cho anh đi xem nào!"
Tống Khang thật thà đáng yêu, sếp lớn hỏi thì đương nhiên phải nói thật rồi.
"Chuyện là sáng nay anh Trạch có cảnh quay, sau đó đến phim trường