Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông

Quyển 2 - Chương 64


trước sau

Cuối cùng, khâu thủ tục sau chót trong kế hoạch thu mua Khải Nhuận của hiệu buôn Tây Phổ Huệ cũng đã hoàn thành. Tình cảnh Phan Thịnh Đường giờ đây bi tráng như kẻ đang đứng hiên ngang trước bờ vực thẳm.

Phan Thịnh Đường đã làm chức mại bản cho Phổ Huệ được hơn ba mươi năm. Suốt ba mươi năm ròng, ông ta quản lý các cửa hiệu, đưa vô số những mặt hàng như bột mì, sợi bông, len dạ, vải vóc, dầu trẩu, đường mía, đồ da, lông lợn, đậu nành vào kho hàng của Phổ Huệ và tàu thủy viễn dương. Rồi lại đưa thuốc lá, rượu, vải vóc nước ngoài len lỏi vào cuộc sống thường nhật của cư dân Trung Quốc. Ông ta sử dụng khả năng giám định hàng hóa và phán đoán tình hình thị trường của mình để không ngừng cống hiến cho tầng lớp quản lý cấp cao hiệu buôn Tây, xuất nhập khẩu lượng hàng hóa khổng lồ không sao đong đếm được, biến chúng thành khoản lợi nhuận kếch xù cho hiệu buôn Tây, tạo nên nền tảng của cải vững chắc như bàn thạch cho nhà họ Phan.

Thịnh Đường đã trả giá bằng tất cả những gì mình có thể để đổi lấy địa vị và tiền bạc. Nhoáng cái, hàng chục năm đã trôi qua. Trời sinh ông ta có tài trù mưu tính kế, lấy làm hãnh diện vì sự khắc khổ thanh liêm của mình. Tác phong kinh doanh của ông ta rất thận trọng, thực dụng, tuyệt đối không bao giờ thực hiện những vụ đầu cơ mua bán có rủi ro cao. Chỉ cần là chuyện có liên quan tới tiền bạc, ông ta ắt sẽ nhúng tay kiểm soát tất cả, tính toán chi li tới từng đồng, chẳng bao giờ mượn tay kẻ khác, dù có là vợ con mình đi chăng nữa. Vì vậy mà trong quá trình tích cóp tiền tài, ông ta gần như chưa bao giờ phải chịu tổn thất to lớn nào.

Dường như mọi thiệt hại xảy đến đều là ngoài ý muốn. Ví dụ như khoản tiền lớn ông ta phải bỏ ra sau khi cậu con trai thứ hai bị bắt cóc. Đây là điều Phan Thịnh Đường không sao kiểm soát nổi. Tuy vậy, chuyện này cũng khiến ông ta cảnh giác, phòng bị nghiêm ngặt hơn. Thói đời hiểm ác, chính ông ta cũng suýt bị bọn trộm cướp hãm hại. Để có thể diệt trừ tận gốc những mối nguy như vậy, ông ta sẵn sàng đóng cửa không ra khỏi nhà trong gần hai năm ròng, để rồi trở thành thương nhân bí ẩn quái dị nhất làng ngoại thương Hán Khẩu.

Ai cũng biết Phan Thịnh Đường thận trọng tới mức người bình thường không sao tưởng tượng nổi, vậy nên khi ông ta xuất hiện trước tầm mắt mọi người, tiến hành thu mua hiệu buôn Khải Nhuận, mặc cho đại đa số cổ đông Phổ Huệ có lên tiếng phản đối, mọi người đều phải lấy làm kinh hãi trước hành động mạo hiểm của Phan Thịnh Đường.

Có lẽ những người khác sẽ cảm thấy Phan Thịnh Đường càng lớn tuổi càng cứng đầu bảo thù, chẳng ai rõ cõi lòng ông ta chất chứa bao nhiêu nỗi sợ. Với Phan Thịnh Đường, trên đời chỉ có hai chuyện, một là chuyện của mình, hai là chuyện của trời. Ông ta chỉ có thể hoàn thành chuyện của mình một cách hoàn hảo, còn chuyện của trời, ông ta không sao kiểm soát nổi. Ví như thiên tai nhân họa, hay tình hình kinh tế suy thoái hiện giờ và sự tụt dốc không phanh của hiệu buôn Tây.

Mại bản là gì? Là vừa phải mua, vừa phải điều hành. Mua, là thu mua hàng hóa, điều hành, là vận hành các hoạt động tài chính, vận chuyển, lưu kho. Một tổng mại bản cần kiêm nhiệm thật xuất sắc công năng “mua và điều hành”, chỉ biết mua mà không điều hành hay giỏi điều hành nhưng không biết mua đều coi như thất trách. Lũ lụt hủy hoại nền nông nghiệp, không thu hoạch được, nên cũng chẳng biết đường nào mà thu mua. Sản lượng dầu trẩu không cao, nhu cầu lại lớn, đây là hạng mục thu lời lớn của Hiệu buôn Tây Phổ Huệ, nhưng thực ra công trạng của Thịnh Đường cũng không đến mức bết bát. Nền tài chính rối bòng bong, xuất nhập khẩu khi được khi không, là một tổng mại bản, thân mang “nghĩa vụ cao quý” tận tâm cống hiến cho hiệu buôn Tây, để có thể cứu vãn tình thế ảm đạm tiêu điều, ông ta buộc phải sử dụng mọi biện pháp cần thiết. Nguồn vốn hiệu buôn Tây thu vào đột ngột sụt giảm, khiến Thịnh Đường sợ hãi cùng cực, ông ta lại càng sợ uy quyền tổng mại bản của mình sẽ tan theo mây khói. Vậy nên Thịnh Đường đã bắt đầu tự kiểm điểm sự rụt rè thận trọng của bản thân trên thương trường và đưa ra kết luận: Sự bảo thủ cố hữu của ông ta càng lúc càng không phù hợp với thị trường chất chồng biến số đang liên tục phát triển.

Một chuỗi các vấn đề quay cuồng trằn trọc trong đầu ông ta, cuối cùng một ý tưởng đột phá xuất hiện: “Nếu thu mua một hiệu buôn xuyên quốc gia, phát triển vài nghiệp vụ mới, liệu vũng nước tù Phổ Huệ có thể khởi sắc không?”

Hãng buôn Khải Nhuận vốn là một hiệu buôn nhỏ thuộc Hiệu buôn Tây Thịnh Xương. Mới đầu, Khải Nhuận làm đại lý cho nghiệp vụ tổng hợp. Thịnh Xương là hiệu buôn vốn Mỹ, chịu ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính từ Mỹ, lại thêm thiên tai thảm họa vùng Viễn Đông khiến việc kinh doanh của hiệu buôn nay trượt dốc không sao gượng nổi. Hai cổ đông lớn nhất của Khải Nhuận bèn mua toàn bộ cổ quyền từ Thịnh Xương, tách hãng buôn này ra khỏi công ty mẹ để tiến hành kinh doanh độc lập. Họ tự mở ra con đường của riêng mình, bắt đầu làm đại lý cho mảng thuốc lá của khu vực Đông Nam Á và vàng của các quốc gia châu Á nhỏ. Tài lực và thực lực của Khải Nhuận lớn dần, làm nên vị thế riêng trong tình cảnh tiêu điều của các hãng buôn hiện nay.

Mấy năm nay, Edmund đã nhận được không ít những lời chào mời thu mua, đa phần đến từ Hiệu buôn Tây Thịnh Xương đang bên bờ sụp đổ. Hiệu buôn Anh và hiệu buôn Mỹ vừa là thù vừa là bạn. Khi Hiệu buôn Thịnh Xương trượt dốc, Khải Nhuận là hãng đầu tiên tách khỏi công ty mẹ, hệt như một con ngựa non dồi dào sinh lực, tràn trề nhựa sống. Tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị hãng buôn, ông Crawford, là người miền Nam nước Mỹ. Có thể nói ông ta dốt đặc trong mảng kinh doanh tại đất Hoa, nhưng lại mong phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc. Muốn được vậy, Crawford phải tìm được một người dìu dắt vững chắc, đáng tin cậy. Trong một buổi tiệc rượu, Crawford đã chủ động kiến nghị Edmund nên
để Phổ Huệ thu mua Khải Nhuận.

Tối đó Edmund gọi điện cho Thịnh Đường, yêu cầu ông ta phân tích các mặt lợi – hại trong vụ làm ăn này, điều tra tình hình vốn của Khải Nhuận và phán đoán tính khả thi của phi vụ thu mua.

Đó là một quá trình bí mật dài đằng đẵng, những nhọc nhằn gian khổ trong khoảng thời gian đó quả là không sao kể xiết. Trải qua vô số những đêm mất ngủ, sức khỏe của Thịnh Đường cũng đã như đèn cạn dầu, gắng gượng đến phút cuối khi sân khấu đã được kéo màn, thản nhiên thông báo ngọn ngành của dự án lớn cho các đại cổ đông rồi, ông ta vẫn cần đối mặt với sự chỉ trích và hoài nghi gần như nhất trí của cả phòng kế toán Tây lẫn Hoa. 

Bọn họ hùng hồn cho rằng: Phan Thịnh Đường đang vẽ ra một phi vụ làm ăn mà tất cả mọi người đều không sao hiểu nổi, mà cũng chẳng thật sự cần thiết. Thuốc lá thì không nói làm gì, đây là nghiệp vụ Phổ Huệ vốn đã có, nhưng còn vàng thì sao? Giờ này ai lại chơi vàng? Đổ cả một khoản kếch xù vào, cần đợi một khoảng thời gian mới nhìn thấy lợi nhuận, trước khi thu lời, nguồn vốn lại bị đóng băng, không sao xoay xở nổi!

“Chúng ta cần phải lấy tiền đẻ ra tiền, tiền bắt buộc phải đem lại lợi nhuận, ta không nên dùng tiền để mua một mối nguy hiểm lỗ vốn.” Giám đốc James của Phòng Kế toán Tây thẳng thắn bày tỏ thái độ, “Giờ ông Phan đang bày ra cho chúng tôi một thị trường mù mờ khó đoán, mời chào vài vị khách mà có thể chúng tôi vừa không hiểu vừa không thích tới thành lập một nghiệp vụ mà những người này hoàn toàn không am hiểu. Tôi có thể tưởng tượng được, đây là một quyết định ngu xuẩn được đưa ra vào một thời điểm sai lầm, do một nguyên nhân sai lầm.”

Đám người nước ngoài này nào ai hiểu được câu “Tìm đường sống trong cõi chết”. Hiệu buôn Tây Phổ Huệ là một con ngựa già, rất có thể rồi nó cũng sẽ thành ngựa chết như Thịnh Xương. Nếu không mạo hiểm, Phổ Huệ sẽ bỏ lỡ cơ hội tuyệt cải tử hoàn sinh tuyệt vời, mà những cơ hội như vậy liệu đến được mấy lần? Thịnh Đường ra sức tóm lấy cơ hội ấy, gánh trên vai áp lực khổng lồ để thực hiện kế hoạch, không tiếc lấy tiền của mình tại phòng kế toán Hoa để ứng một phần khoản vốn cần cho phi vụ thu mua.

Hợp đồng vừa được ký, giới kinh doanh Hán Khẩu đã chao đảo. Phòng kế toán của các hiệu buôn Tây khác lập tức giúp Phổ Huệ cân đo tính toán, xét về mặt quy mô nghiệp vụ, Hiệu buôn Tây Phổ Huệ đã mở rộng gấp năm lần so với một trăm năm trước, khi vừa mới thành lập. Nếu nói đây là mạo hiểm, Phổ Huệ cần bỏ ra khoản vốn hơn 3 triệu hiện kim, nhưng Khải Nhuận lại đem lại cho nó giá trị ghi sổ gần như tương đương, triệt tiêu phần nào nguy hiểm của hành động rót vốn. Nếu xét đường dài, việc thúc đẩy hợp nhất hai hiệu buôn Phổ Huệ và Khải Nhuận vẫn thể hiện thủ đoạn kinh doanh luôn rất lý tính của hiệu buôn Tây Phổ Huệ. Lợi ích sau khi hợp nhất ắt sẽ càng lúc càng hiển hiện rõ theo thời gian. Bọn họ không thể không thừa nhận, kẻ giật dây phi vụ thu mua trông có vẻ rất lặng lẽ, khiêm tốn này quả là nhân vật đáng gờm, khiến người ta phải nể nang.

Khi Crawford và Edmund đang mỉm cười bắt tay nhau, cùng đón lấy ánh đèn flash đang không ngừng chớp lóe, Thịnh Đường ôm gương mặt xanh xao giấu mình nơi góc khuất, lặng lẽ như một cái bóng.

“Ông Phan Thịnh Đường chính là công thần lớn nhất của hiệu buôn Phổ Huệ, cũng là người bạn, người thân trung thành nhất của chúng tôi.” Edmund nói với ký giả.

Nghe câu này, ánh lệ chợt lóe lên nơi khóe mắt Thịnh Đường, dường như có tia lửa đang lập lòe thiêu đốt. Ngân Xuyên đứng cạnh ông ta, quan tâm cất lời: “Cha, mình tìm chỗ nào ngồi đi.” Thịnh Đường khoát tay.

Ngân Xuyên nói: “Mọi chuyện coi như đã ổn thỏa rồi, không uổng công cha khổ cực.”

Thịnh Đường bình tĩnh nói: “Con đừng trách cha giấu con. Khải Nhuận là món hàng nóng phỏng tay, trước khi chắc chắn chín phần mười, để lộ dù chỉ một chút thông tin thôi cũng sẽ gây ra nguy hiểm lớn.”

“Con hiểu ạ.”

Thịnh Đường đưa mắt nhìn anh, nở nụ cười trấn an.

Ngân Xuyên hạ giọng: “James thấy uy tín của cha lên cao tới đỉnh điểm như vậy ắt cũng phải nịnh hót bợ đỡ. Giữa tháng James sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu kiểu Hoa tại nhà hàng Đức Minh, lấy danh nghĩa Phòng Kế toán Tây thiết tiệc quản lý cao cấp của Phòng Kế toán Hoa, cha tới ngồi ghế chủ tiệc nhé.”

Thịnh Đường đanh mặt: “Đúng là vớ vẩn! Cha ngồi ghế chủ tiệc thì ngài Edmund ngồi đâu?”

“Đây cũng là ý của ngài Edmund, ngài nói cha đã cực khổ suốt bao năm, hiệu buôn Tây nên bày tỏ lòng cảm kích với cha.”

“Không thể hành động thiếu phép tắc như vậy, dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải để chủ tịch ngồi ghế chủ tọa. Tổ chức tiệc kiểu Hoa ở Đức Minh sao? Đám người này làm xằng làm bậy thật.”

“Cha yên tâm đi, con sẽ góp sức sắp xếp.” Ngân Xuyên nói, “Chắc chắn sẽ rất thỏa đáng.”

Cuối cùng gương mặt Thịnh Đường cũng thoáng nét phấn chấn: “Để cả nhà theo cùng đi, lâu lắm rồi mới có chuyện đáng ăn mừng thế này.”

“Ninh Ninh còn đang ở Vũ Xương, chắc hôm ấy con bé vẫn phải đi học, có lẽ sẽ không về kịp…”

Thịnh Đường khoát tay với vẻ ghét bỏ: “Cha có bảo đưa nó đi đâu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện