Sau khi tuyên bố thông báo điều chỉnh nhân sự này, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.
Bởi vì mọi người ở đây, đa số không biết Hứa Tuấn Lân.
Mãi cho đến khi có người chỉ ra, mới nghe thấy âm thanh của y.
Mọi người đều nhìn vào nhân viên trẻ phòng tài chính.
Đúng vậy, y có tư lịch, năng lực, là một người không tồi.
Nhưng y mới đến công ty nửa tháng liền thăng chức thành giám đốc bộ phận tài chính?
Ngay cả trong công ty con, người làm nhân viên tài chính làm mười mấy năm vẫn là nhân viên tài chính cũ.
Mà thanh niên trước mắt này, chỉ ngây người nửa tháng, đã đạt được việc là người chăm chỉ cày cuốc lâu năm ở đây không đạt được.
Hứa Tuấn Lân vẻ mặt trấn kinh nhìn về phía Vệ Trạch An, người này có khuôn mặt trẻ chung.
Giám đốc tài chính của một công ty, nói rằng bổ nhiệm liền bổ nhiệm, đây không phải là một trò đùa sao?
Nhưng trước mặt toàn bộ cán bộ trung cao cấp của tập đoàn, Hứa Tuấn Lân cũng không có khả năng để mình không xuống đài được.
Y chỉ có thể chấp nhận thông báo nhân sự của Vệ Trạch An, cười bắt tay Lâm Lập Bản bên cạnh.
Mà lời khen ngợi của đối phương, mình lại hoàn toàn không nghe vào.
Hôm nay y có ý định từ chức, nhưng bây giờ lại phát triển thành như thế này.
Sau khi tan họp, Hứa Tuấn Lân không trở về phòng tài vụ mà trực tiếp đến văn phòng Vệ Trạch An.
Vệ Trạch An biết Hứa Tuấn Lân nhất định sẽ tới, ở trong văn phòng cái gì cũng không làm, thậm chí đẩy lùi một cuộc họp trực tuyến, chỉ chờ Hứa Tuấn Lân tới tìm hắn.
Hứa Tuấn Lân vừa vào cửa, Vệ Trạch An liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hì hì cười nói: "Tới rồi sao?"
Trên mặt Hứa Tuấn Lân tràn đầy vẻ băng sương nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Vệ Trạch An đứng dậy, đóng cửa văn phòng lại nói: "Tôi muốn làm gì em còn không biết sao?"
Hứa Tuấn Lân nói: "Tôi không biết, cũng không muốn biết, chuyện mười tám năm trước tôi không muốn tiếp tục nữa, chính là đơn giản như vậy.
Ngoài ra, công ty của anh không phải trò đùa.
Tôi mới vào công ty nửa tháng, cũng không thể phục chúng.
Tôi hy vọng anh tìm một ứng cử viên phù hợp cho vị trí này."
"Em chính là thích hợp nhất." Vệ Trạch An nói: "Người đàn ông của em ở bên ngoài đánh thiên hạ, tiền thì phải giao cho em quản."
Hứa Tuấn Lân thật không biết nên nói với hắn như thế nào, mười tám năm trước, anh cả Vệ Kiêu tìm tới y, nói cho y biết cha Vệ Kiêu bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không còn sống ót được mấy ngày nữa.
Nguyện vọng lớn nhất chính là để cho hắn cùng thế gia giao kết với Vệ gia liên hôn.
Còn đưa ra đơn xét nghiệm giám định quan hệ cha con Vệ gia, chứng minh Vệ Kiêu là con riêng của Vệ gia bọn họ chứ không phải do chính mẹ Vệ sinh ra.
Nếu như hắn ngoan ngoãn cùng con gái thế gia kết hôn, Vệ gia sẽ vẫn nhận đứa con trai này.
Nếu không, chẳng những Vệ Kiêu sẽ bị đuổi ra ngoài, ngay cả tiền cấp dưỡng của mẹ đẻ hắn cũng sẽ bị chặt đứt.
Một người cha ung thư phổi giai đoạn cuối, một anh cả mạnh mẽ, thân phận con riêng, cùng với cái kia đối với hắn mà nói không tính là uy hiếp gì.
Hứa Tuấn Lân là một người rất cố chấp, chỉ cần có thể cùng người yêu ở cùng một chỗ, cho dù cả đời chịu khổ chịu nghèo, y không thèm để ý.
Nhưng anh cả Vệ Kiêu lại nói với y một phen: "Hắn từ nhỏ được coi là con ruột của Vệ gia mà nuôi nấng, bởi vì trong rất nhiều đám con riêng của Vệ gia, hắn là người xuất chúng nhất.
Có phải cậu rất mê luyến sự tự tin của nó, kiêu ngạo không kiềm chế được không? Đó là ở trong hoàn cảnh ưu việt như Vệ gia nuôi ra, thử hỏi, nếu như nó mất đi thân phận con trai ruột của Vệ gia, trở thành đứa con trai bị Vệ gia vứt bỏ.
Sự tự tin yêu thích của cậu đó là kiêu ngạo, sẽ trở thành trò đùa cho nó không?"
Buông tha cho Vệ Kiêu, không phải vì Vệ Kiêu mất đi những đặc điểm đó, y liền không yêu nữa.
Mà là bởi vì Vệ Kiêu mất đi những thứ kia, sẽ là Vệ Kiêu nguyên bản sao? Y hy vọng hắn cả đời áo tươi nộ mã, cười kiêu ngạo không kiềm chế được.
Đôi khi, một số lời nói dối không phù hợp để vạch trần.
Mình là người qua đường trong cuộc đời hắn, vậy cũng chỉ làm một người qua đường.
Từ trong hồi ức tỉnh ngộ, Hứa Tuấn Lân nhìn thoáng qua Vệ Trạch An nói: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Trong ánh mắt Vệ Trạch An vô cùng kiên định: "Tôi chỉ cần em."
Hứa Tuấn Lân xuyên thấu qua kính gọng vàng nhìn về phía ánh mắt của hắn, muốn tận khả năng cố gắng loại bỏ hết thảy về Vệ gia ra khỏi người hắn.
Tuy nhiên, vô ích, y nhắm mắt lại nói: "Được, tôi cho anh, nhưng vẻn vẹn sẽ chỉ là tôi mà thôi."
Vệ Trạch An nhíu mày hỏi: "Em có ý gì?"
Hứa Tuấn Lân trào phúng cười cười nói: "Anh xem xem sẽ là ý gì? Vào công ty nửa tháng liền đề bạt tôi làm giám đốc bộ phận tài chính, ngoại trừ muốn ngủ với tôi, Vệ tổng còn có mục đích khác sao? Vậy mời Vệ tổng..." Nói xong Hứa Tuấn Lân từ trong túi quần của mình lấy ra một chuỗi chìa khóa, tháo ra một cái trong đó nói: "Chìa khóa nhà tôi, lúc Tiểu Bạch không ở nhà, tôi sẽ nhắn tin cho anh."
Nói xong Hứa Tuấn Lân liền rời khỏi phòng làm việc của Vệ Trạch An, cũng săn sóc đóng cửa lại cho hắn.
Cả buổi sáng, trong văn phòng tổng giám đốc cốc bị ném vỡ ba cái, tài liệu bị vút bốn lần, phó tổng giám đốc bị mắng sáu lần.
Buổi sáng hôm nay Hứa Kiêu Bạch lại ghi hình rất thoải mái, bọn họ thông qua điều tra, phát hiện tín hiệu kẻ bắt cóc gọi điện thoại ở Thành phố phía Nam.
Thành phố phía Nam là khu vực tất cả các nhà máy bị bỏ hoang, bởi vì có quá nhiều chất thải công nghiệp, cũng như các chất độc độc hại hóa học, thành phố phía Nam đã trong tình trạng hoang vắng.
Cho nên đã có một thời Thành phố phía Nam đều trở thành căn cứ tập trung của người lang thang và ăn mày cùng với phần tử lưu lạc.
Cuối cùng, bằng cách so sánh vị trí, họ đã chọn một nhà máy bỏ hoang ở Thành phố phía Nam.
Nơi này vốn dĩ là nhà máy luyện thép, từ phế tích đồng bộ nhất ứng có thể nhìn ra được, trước kia nơi này là một nơi phồn hoa nhất thời.
Và những tàn tích này tượng trưng cho sự sụp đổ của một thời đại.
Hứa Kiêu Bạch cùng mọi người đi xe đến phế tích nhà máy thép, Hàn Tử Phong chửi bới: "Mọi người nói xem nghi phạm X rốt cuộc muốn gì? Hắn vừa không cần tiền, cũng không vì lợi nhuận, chỉ vì muốn cùng chúng ta chơi trò chơi mèo vờn chuột?"
Triệu Nghĩa nói: "Đừng dùng tư duy của người bình thường để đo lường suy nghĩ tên bi3n thái, những tên tội phạm có chỉ số IQ cao trong truyền thuyết, có bao nhiêu tên có đầu óc bình thường?"
Trì Dương nói: "Tôi nhìn lại cũng không thấy rõ các người làm sao đoán được bọn tội phạm ở Thành phố phía Nam, có bí quyết gì không vậy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Rất đơn giản, trong sáu manh mối chúng ta thu được, một là giám sát vị trí xuất hiện cuối cùng, chính là vòng ngoài thành phố phía Nam.
Khi một kẻ bắt cóc khác gọi, chỗ đó có âm thanh của gió luồn vào ống cống xung quanh.
Thành phố H không có núi, khi bọn tội phạm gọi điện thoại, con trai của Tiền Bách Vạn ở bên cạnh.
Hắn không thể nào ở gần cống liên quan đến bất kỳ con đường nào, chỉ có thể là âm thanh của một ngôi nhà bỏ hoang.
Tôi cũng nghe thấy tiếng động cơ qua điện thoại, thành phố phía Nam gần bến cảng, điều này càng chứng minh suy đoán của tôi.
Còn có điểm cuối cùng, trên ảnh chụp đối tượng bắt cóc bị thương do bọn bắt cóc gửi tới, chiếu vào một góc kết cấu thép phế liệu.
Từ những chi tiết này có thể thấy nghi phạm ở thành phố Nam, hơn nữa tám chín phần mười là trong nhà máy thép bỏ hoang này."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nhất là Trâu Sĩ Dương, vẻ mặt kính nể nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch nói: "Đệ đệ đúng là quan sát tỉ mỉ mà.
Đặc biệt là tiếng gió lùa và tiếng động cơ, làm sao nhóc nghe được vậy?"
Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại di động ra, lại đem bản ghi âm của tên bắt cóc vừa rồi bật lại một lần nữa.
Khi đến giây thứ ba mươi chín, cậu ra hiệu cho mọi người lắng nghe: "Ở đây, đoạn này có âm thanh của gió lùa."
Mọi người cẩn thận lắng nghe, quả nhiên là thập phần rõ ràng, tiếng gió thổi gào thét.
Trong 1 phút 06 giây, cậu lại tạm dừng nói: "Tiếng động cơ, lắng nghe âm thanh này, ăn nước nên rất nặng."
Trâu Sĩ Dương gật gật đầu nói: "Đây là thuyền của Lục gia."
Nghe được từ Lục gia, Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Tà đạo ghê á, vì sao cậu luôn cảm thấy Lục Thành Nghiễm đang lén lút nhìn chằm chằm mình chứ?
Hứa Kiêu Bạch lại lấy ra bức ảnh bọn bắt cóc gửi tới, chỉ chỉ vào chân trái con tin bị trói trên ghế nói: "Loại kết cấu thép bỏ hoang này đã rất cũ, trải qua nhiều năm phong hóa, không có khả năng là đồ mới xây dựng.
Chỉ có thể là phiến nhà máy thép