Ngày hôm sau, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy cả người mình giống như từ giữa nứt ra, như bẻ thẳng vậy.
Cậu xoa xoa cái eo đau nhức của mình, vừa mới ngồi dậy, đã bị đau đớn nóng bỏng như điện giật một chút từ đốt sống hông đau đến tứ chi.
Hứa Kiêu Bạch nhanh chóng nằm trở về, mất mười mấy phút mới thích ứng được cơn đau bất thình lình này.
Thẳng đến khi cậu lại mở mắt ra, thấy rõ trang trí trong phòng mới đột nhiên ý thức được cái gì.
Nhất là vừa động, thứ theo chân đùi chảy ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
Tối qua mình...!Thật sự bao trai ngủ?
Giờ phút này trong lòng cậu có một trăm vạn con ngựa chạy như điên, tối hôm qua uống có chút rượu, sao lại ngủ thật rồi? Lúc ấy cậu cùng Sở Vi nói giỡn, căn bản là không nghĩ ngủ thật đâu á! Nhưng nếu cậu thực sự ngủ thì phải làm sao bây giờ? Cậu có nên uống một viên thuốc tránh thai không?
Hứa Kiêu Bạch vừa trưởng thành dùng kiến thức s1nh lý duy nhất của mình tìm ra một danh từ như vậy, vì thế cậu chịu đựng đau đớn như xé rách xuống giường, đẩy cửa vào phòng tắm, đem trong ngoài mình tẩy sạch sẽ một lần.
Lúc dọn dẹp chỗ nào đó, cậu đem một chân giẫm lên bồn cầu, cũng không dám dùng tay chà xát, đành phải dùng vòi hoa sen xông lại.
Chịu đựng xấu hổ rửa sạch xong, cậu nhanh chóng lau sạch thổi khô, mặc quần áo vào định tìm một hiệu thuốc gần đó đi mua thuốc.
Nhưng ngay sau khi ra khỏi hiệu thuốc, cậu liền nhận được điện thoại của chị Từ.
Chị Từ là người đại diện của một công ty chi nhánh cậu đang ký hợp động, cậu cần cù học tập làm người mẫu đồ họa, bởi vì khí chất rất sạch sẽ, cảm giác thiếu niên mười phần cho nên công việc cũng không ít.
Bởi vì vẫn là sinh viên cho nên không ký toàn bộ hợp đồng, chỉ là nửa vời, thu nhập cùng phòng làm việc là chia đều.
Mặc dù có rất nhiều điều khoản bá vương bắt buộc, nhưng không có thời gian, để kiếm được chút kinh nghiệm làm việc và tiền tiêu vặt, Hứa Kiêu Bạch cũng không so đo nhiều như vậy.
Cậu vừa nghe điện thoại vừa khập khiễng đi ra ngoài, còn chưa đợi cậu nói gì chị Từ liền mắng cậu một trận: "Sáng sớm chị đã gọi cho cậu hơn mười lần rồi, cậu đi đâu vậy? Không phải hôm qua là sinh nhật sao? Hôm nay vẫn chưa kết thúc à? Ba ngày trước chị đã nói với cậu rằng hôm nay đi đến nhà sản xuất để quay phim chính hãng! Cậu ỷ vào mình có vài phần tư sắc liền không đem nhà sản xuất để vào mắt sao? Người như cậu một tá đầy ra đó, cậu có tin nhà sản xuất nói đổi người liền đổi người không?"
Được rồi, cả thế giới đều biết tiểu ca ca ta có vài phần tư sắc.
Trải qua một đêm say xỉn và chiến đấu, đầu óc Hứa Kiêu Bạch vẫn ở trong trạng thái đương thời.
Cậu nhận được điện thoại mới đột nhiên nhớ tới, ba ngày trước chị Từ dẫn cậu thử một cái tên mặc mẫu của một thương hiệu đại chúng.
Lúc ấy tưởng rằng chính là đi làm nền, không nghĩ tới thế nhưng qua cửa, còn định đến hôm nay đi quay phim chính.
Giống như loại chuyện từ trên trời rớt cuống chuyện tốt, Hứa Kiêu Bạch trăm năm cũng khó có được một lần.
Hôm qua cậu còn hào hứng khoe khoang với Trần Trình, lúc ấy hắn còn cười nhạo cậu: "Một chút cơ hội lên hương không dầu mỡ liền đem em vui thành như vậy, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của em kìa."
Lúc ấy cậu vui đến không biết trời trăng gì nữa, chỉ coi như Trần Trình trêu ghẹo mình, hiện tại ngẫm lại Trần Trình nói hẳn là thật lòng.
Hiện tại hắn dựa lưng vào cháu trai của lão tổng truyền thông Kỳ Lân, như vậy mà nói thì về sau muốn tài nguyên gì cũng có đi?
Bất chấp suy nghĩ những điều này, Hứa Kiêu Bạch vội vàng chặn một chiếc taxi, dựa theo địa chỉ mà chị Từ gửi cho vội vàng chạy tới.
Trên đường cậu gọi điện thoại cho Sở Vi, Sở Vi uống cũng không ít, còn đang trùm đầu ngủ say.
Sau khi nói với hắn về nơi cậu đi liền cúp máy để hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
Cậu có lòng muốn hỏi con vịt tối hôm qua rốt cuộc là ai gọi nhưng vừa nghĩ đến Sở Vi lúc này đầu óc cũng chưa chắc thanh tỉnh liền kệ vậy.
Vốn dĩ cái gì đó Hứa Kiêu Bạch cũng không thèm để ý, đã là năm 9102 rồi, ai cũng biết ý nghĩa thật sự của việc vui vẻ nhất thời.
Chỉ là đêm đầu tiên của mình với ai, dù sao cũng phải có tên chứ? Vì vậy, cậu đã suy nghĩ chuyện này suốt cả đường đi.
Đến địa điểm quay phim do nhà sản xuất cung cấp, Hứa Kiêu Bạch bất chấp sự khó chịu và dính nhớp dưới thân tiến lên chào hỏi chị Từ.
Chị Từ không nói hai lời liền nhét cậu vào phòng thay đồ, trước tiên thay một bộ âu phục kẻ sọc khá nhỏ đi ra.
Nhiếp ảnh gia và đội ngũ trang điểm ánh sáng đều đến, ấn cậu đến đánh bóng trước khi một trận chụp lung tung ập tới.
Nếu không phải Hứa Kiêu Bạch mặt có thể đánh thì thật hoài nghi ảnh mình chụp ra giống như quỷ vậy.
Nếu nhà sản xuất biết được bộ ảnh này của mình là sản phẩm của việc ngủ với vịt lúc say rượu, chắc chắn sẽ muốn chấm dứt hợp đồng ngay lập tức đi?
Cũng may một loạt ảnh chụp lại, nhà sản xuất cũng không nói gì.
Giống như loại hình thương hiệu đại chúng này, giống như nước chảy, đối phương cũng không quá để ý.
Tiền ngược lại cho rất sảng khoái, tổng cộng chụp ba ngày, ba ngày chụp liền có hai vạn đồng, cậu có thể lấy được hơn một vạn.
Chính là khối lượng công việc rất lớn, ba ngày nay cậu hầu như đều ở trong studio.
Sau khi quay xong, cậu mới giật mình nhận ra, mình dường như không uống thuốc tránh thai.
Khi ngồi xe của chị Từ về trung tâm thành phố, cậu liền tát mình một cái.
Chị Từ nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Cậu có cần chị tát giúp không?"
Chị Từ là người rất tốt, chỉ là há miệng liền phun dao ra ngoài.
Cô là người tâm đậu hũ miệng lưỡi đao, đối với Hứa Kiêu Bạch không có gì để nói, nên tranh thủ được lợi ích đều tranh thủ.
Phòng làm việc đều dựa vào mười mấy người mẫu non trẻ mà hoạt động, Hứa Kiêu Bạch làm việc nhiều nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất.
Đều là bởi vì tình mẫu tử của chị Từ tràn lan, biết được từ nhỏ cậu không có mẹ, cậu do một tay ba nuôi lớn, nhịn không được liền muốn đối xử tốt với cậu một chút.
Hứa Kiêu Bạch giơ tay hắng giọng, thuận miệng kéo lý do: "Em ra ngoài quên đóng cửa sổ, không biết quần áo treo trên ban công có bị ướt hay không thôi."
Chị Từ nói: "Yo? Nhân duyên của Tiểu Bạch nhà chúng ta không được sao? Ký túc xá ngay cả người giúp thu thập quần áo cũng không có?"
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, chị Từ cáo già như vậy, vì thế cậu vắt hết óc, lại tìm một cái cớ: "Cuối tuần này em về nhà, là cửa sổ trong nhà.
Chị Từ cũng biết mà, ba em hai ngày nay bận rộn ở bên ngoài tìm việc làm, luôn không có nhà, cũng không biết ba ba có chú ý tới hay không."
Chuyện Hứa Tuấn Lân thất nghiệp, Từ Tuệ cũng nghe qua.
Cô thu hồi thái độ nghiêm túc hỏi Hứa Kiêu Bạch: "Ba cậu tìm công việc như thế nào rồi?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Đã gửi đi mấy sơ yếu lý