Hoa hồng dần dần di chuyển xuống Hứa Kiêu Bạch mới thấy rõ mặt người tới, quả nhiên là Lục Thành Nghiễm.
Trên người Lục Thành Nghiễm còn mặc âu phục công tác cực kỳ trang trọng, nhìn bộ dạng này hẳn là vừa mới xuống máy bay liền trực tiếp tới tìm Hứa Kiêu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn hắn chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn nói: "Không phải thứ hai chú mới trở về sao?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi không thể chờ đợi được muốn biết đáp án kia nhanh hơn liền sớm trở về."
Tiểu Bạch im lặng nói: "Dù chú có về sớm thì tôi cũng sẽ không nói cho chú biết đáp án đâu.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra."
Lục Thành Nghiễm nói: "Không sao, chỉ cần nhìn thấy em là tôi liền an tâm."
Hứa Kiêu Bạch không nói gì, nhưng vẫn nhường cho người vào nói: "Muốn uống nước không?"
Ánh mắt Lục Thành Nghiễm có chút đỏ lên nói: "Cho tôi một tách cà phê được không? Trên máy bay quá phấn khích nên không ngủ."
Hứa Kiêu Bạch liếc mắt một cái nói: "Chú uống cà phê căn bản là trị tiêu không trị gốc, không bằng chú đi ngủ một giấc đi!"
"Ngủ?" Lục Thành Nghiễm hỏi: "Ngủ trên ghế sofa nhà em sao?"
"Sofa nhà tôi bằng gỗ, chú không sợ gãy cổ thì cứ việc ngủ." Đồng chí Hứa là thanh niên lão làng, bỏ ra một số tiền lớn mua một bộ đồ nội thất bằng gỗ.
Nói xong Hứa Kiêu Bạch chỉ chỉ vào phòng Hứa Tuấn Lân nói: "Chú ngủ trong phòng ba tôi đi.
Có điều là ba tôi có tính sạch sẽ, chú ngủ xong tôi sẽ đổi cho ba một bộ ga trải giường mới là được."
Nhưng Lục Thành Nghiễm lại không nhúc nhích, trong tay ôm hoa hồng phảng phất bị điểm huyệt, đứng ở nơi đó như có điều suy nghĩ.
Hứa Kiêu Bạch nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Thành Nghiễm xoa cằm nói: "Em chắc chắn để tôi ngủ...!Phòng của nam thần thời thơ niên của tôi?"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Tựa hồ đúng là không ổn lắm, hơn nữa, đồng chí Hứa trên danh nghĩa đã có chủ rồi, phòng của ba cũng không thể để cho nam nhân khác tùy tiện ngủ được.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: Bỏ đi, chú ngủ trong phòng tôi đi."
Thứ Lục Thành Nghiễm chờ chính là những lời này, hắn vui vẻ đến sắp bay lên trời.
Cố gắng khống chế khóe môi không nhếch lên, đi theo phía sau Hứa Kiêu Bạch vào phòng cậu.
Đặt hoa hồng lên bàn sách của Tiểu Bạch, cẩn thận quan sát phòng cậu.
Phong cách trang trí nhà họ Hứa là phong cách điền viên kiểu Trung Quốc, phòng của Tiểu Bạch rất nhỏ nhưng tươi mát, vừa nhìn đã biết là một cậu bé đáng yêu.
Hứa Kiêu Bạch xốc chăn lên, đem mấy con gấu giấu bên trong kéo ra đặt lên bàn nói: "Chú ngủ đi.
Chú không có tính sạch sẽ đúng không? Tôi có cần thay ga trải giường không?"
Đương nhiên là không rồi!
Có hương vị của Tiểu Bạch hắn vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể đổi?
Có điều là bề ngoài hắn vẫn ra vẻ thong dong, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không cần, tôi rất mệt, sẽ không khách khí với em đâu."
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cái này có gì khách khí, bạn tôi cũng thường đến đây ngủ lại."
"Thường?" Lục Thành Nghiễm nhíu mày.
Hứa Kiêu Bạch không nói gì, hắn đây là ghen?
"Bạn tôi lúc nhỏ thôi." Hứa Kiêu Bạch giải thích ngắn gọn một câu, liền đi cắm bó hoa hồng vào bình hoa.
Lúc c ắm vào thấy bó ban đầu ba cậu cắm đều còn sót lại, liền ném vào thùng rác, thay bằng bó tươi mới.
Lúc ấy không nghĩ nhiều, chính là cảm thấy hoa tàn trông không đẹp, vẫn là hoa tươi đẹp mắt hơn.
Lúc ra khỏi cửa, Hứa Kiêu Bạch đóng cửa lại cho Lục Thành Nghiễm, cũng cầm máy tính bảng chơi game trên sô pha trong phòng khách.
Lục Thành Nghiễm lại có chút hưng phấn không ngủ được, hắn nằm trên giường hứa Kiêu Bạch, theo bản năng ngửi ngửi gối đầu của cậu.
Một mùi sả tươi mát, hẳn là mùi sữa tắm trên người cậu.
À, hương vị này là học trưởng thích, những nhu yếu phẩm hàng ngày này hẳn là ba Tiểu Bạch phụ trách chọn mua đi.
Mơ mơ màng màng, Lục Thành Nghiễm ngủ thiếp đi.
Trước khi đi ngủ hắn có chút hối hận, vừa rồi vì sao không lôi kéo Tiểu Bạch hôn một cái?
Tư vị đêm đó, chỉ có một mình hắn có ký ức, Tiểu Bạch ấm áp mềm mại, là thứ tốt đẹp mà cả đời này hắn đều muốn có được.
Một giấc ngủ này rất kiên định, bất tri bất giác lại ngủ đến buổi tối.
Lúc tỉnh ngủ, loáng thoáng nghe được bên ngoài có người đang nói chuyện với nhau, hắn tỉnh lại tinh thần liền nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Cái gì? Hoa hồng này là Lục Thành Nghiễm tặng?"
Lục Thành Nghiễm nhíu mày, Vệ Trạch An tới rồi sao?
Ngoài cửa, Vệ Trạch An đang cực phần chán ghét nhìn bó hoa hồng trong bình, cùng với "hài cốt" của bó hoa hồng của mình nói: "Tiểu Lân Tử, tôi đã nói đúng chưa? Tên hỗn đản Lục Thành Nghiễm này chính là tặc tâm bất tử! Bây giờ hắn vẫn còn nhớ em!"
Hứa Tuấn Lân cũng có chút đau đầu, lúc Lục Thành Nghiễm theo đuổi y hắn mới chỉ mười bốn tuổi, sao lại cố chấp như vậy?
Mà Hứa Kiêu Bạch ở một bên vô cùng chột dạ, hắn làm sao có thể quên mất tình huống này?
Loại hoa hồng này vốn không phải người bình thường sẽ tặng.
Người gửi hoa hồng chắc chắn là người yêu hoặc người theo đuổi.
Thân phận của Lục Thành Nghiễm lại cực kỳ mẫn cảm, có tiền sự, hiện giờ đương nhiên là bị hiểu lầm.
Hứa Kiêu Bạch hắng giọng, ý đồ biện giải: "Có lẽ...!Không phải như thúc nghĩ thì sao?"
Vệ Trạch An chắc chắn nói: "Tiểu Bạch cháu còn nhỏ nên không biết, Lục Thành Nghiễm này năm đó theo sau mông ba cháu không rời.
Nếu không..." Vệ Trạch An sờ sờ mũi, không nói tiếp.
Nếu không phải hắn đánh hắn ta một trận, tiểu tử này còn dính hơn keo con chó.
Có điều là chuyện mười mấy năm trước, nói ra để cho Tiểu Bạch nghe cũng không có bao nhiêu ý vị.
Chẳng những lịch sử đen tối của Lục Thành Nghiễm bị phơi bày, ngay cả lịch sử đen tối của mình cũng bị phơi bày theo.
Hứa Tuấn Lân khuyên nhủ: "Một bó hoa hồng mà thôi, về phần anh thì sao?"
Vệ Trạch An nóng nảy nói: "Đây là chuyện một bó hoa hồng sao? Hành vi này của hắn chính là chuyện đạo đức cực kỳ bại hoại! Rõ ràng em đã ở cùng một chỗ với tôi, hắn chen ngang vào! Hành vi này của hắn được gọi là gì? Tiểu tam! Người thứ ba! Hồ ly thối không biết xấu hổ...!Không đúng! Cẩu lang!"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Người lớn mắng người như vậy có cần như vậy không?
Cậu nhịn không được nghẹn cười nửa ngày, chỉ mong Lục Thành Nghiễm đừng bị hai người họ đánh thức.
Vệ Trạch An ở một bên vẫn không hả giận, nói tiếp: "Mười mấy năm trước hắn cứ như vậy, biết rõ quan hệ của hai chúng ta rất tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn tiến vào chen một chân, tại sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Hứa Kiêu Bạch rốt cục hack được điểm nhấn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tuấn Lân, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Hả? Hai người...!Hai người đã quen nhau từ hơn 10 năm trước rồi?"
Vệ Trạch An hắng giọng nói: "Khụ, không phải cũng không vượt qua mẹ cháu sao? Ba cháu vì mẹ cháu mà chia tay với ta, đúng là tình yêu đích thực là quan trọng nhất."
Hứa Tuấn Lân thập phần cảm kích nhìn thoáng qua Vệ Trạch An, y thật không biết nên nói với Tiểu Bạch như thế nào.
Đồng thời, y cũng có vài phần áy náy với Vệ Trạch An.
Hiện giờ băn khoăn của y còn chưa giải trừ, về thân thế của Tiểu Bạch, vẫn không thể nói cho Vệ Trạch An biết.
Hứa Kiêu Bạch không nghi ngờ gì, cậu ngẩng đầu nhìn thấy phòng mình mở ra một khe hở, sợ tới mức đột nhiên từ trên sô pha bật lên.
Hứa Tuấn Lân bị cậu làm cho giật mình hỏi: "Con đột nhiên bật dậy làm cái gì đấy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "À à, con, con quên mất còn đang chơi game, phỏng chừng sẽ bị người khác cướp bảo vật mất, con không nói với hai người nữa còn đi đây ha ha..." Nói xong Hứa Kiêu Bạch vọt vào phòng, chỉ thấy Lục Thành Nghiễm đang ngồi bên giường cậu với vẻ mặt tươi cười, nhìn tập chân dung của cậu.
Hứa Kiêu Bạch đoạt lại tập chân dung từ tay hắn, bởi vì trang đó chính là ảnh từ bé đến lớn.
Sau khi khóa cửa lại, Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt tức giận nói: "Chú không nghe thấy tình huống gì bên ngoài sao? Đừng lên tiếng cũng không được ra ngoài! Chú muốn ra ngoài đánh nhau với Vệ thúc đấy à? Bây giờ thúc ấy coi chú là tình địch đấy."
Hiểu lầm này hơi lớn, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy đầu cũng rất lớn.
Lục Thành Nghiễm ung dung nhìn cậu, khoanh tay nói: "Cho nên tôi phải đi ra ngoài giải thích một chút đi? Người tôi muốn theo đuổi không phải học trưởng, mà là cậu."
Hứa Kiêu Bạch tiến lên che miệng hắn lại, nói: "Không được! Không được nói thế! Đặc biệt là chuyện kia của tôi và chú lại càng không thể để cho ba tôi biết!"
Lục Thành Nghiễm có chút buồn cười, nhưng giờ này khắc này, Hứa Kiêu Bạch đang lấy tay che miệng hắn, trong lòng hắn nhịn không được sinh ra vài phần khác thường.
Vì thế hắn có ý đồ, vươn lưỡi ra ở lòng bàn tay của Hứa Kiêu Bạch li3m li3m.
Hứa Kiêu Bạch như bị điện giật thu tay lại, tức giận nói: "Chú...!Chú làm cái gì vậy?"
Lục Thành Nghiễm tiếp tục nghẹn cười nói: "Không có gì, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài chào hỏi học trưởng." Nói xong hắn liền đứng lên.
Hứa Kiêu Bạch sợ tới mức lập tức chặn cửa lại nói: "Không được, chú không thể đi, thành thành thật thật ở trong phòng cho tôi."
Lục Thành Nghiễm rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Kiêu Bạch, một tay chống cửa, vươn người ra nói: "Ồ? Tôi không thể ra ngoài sao? Vậy em định em ngăn chặn tôi như nào đây?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Thế nào cũng được, dù sao lúc này chú cũng không thể đi ra ngoài, còn nữa, làm ơn lần sau đừng tặng hoa hồng nữa! Ok?"
Lục Thành Nghiễm chăm chú nhìn Hứa Kiêu Bạch nói: "Sợ ba em biết đến như vậy sao? Biết...!Mối quan hệ của chúng ta?"
Nói xong, Lục Thành Nghiễm đột nhiên hôn Hứa Kiêu Bạch.
Nhưng mà bên ngoài Vệ Trạch An và Hứa Tuấn Lân đang ngồi nói chuyện với nhau trên sô pha, Hứa Kiêu Bạch không dám nói chuyện, cũng không dám lên tiếng, càng không dám đột nhiên đẩy Lục Thành Nghiễm ra.
Hơn nữa, nụ hôn đột ngột này khiến Hứa Kiêu Bạch căn bản không kịp phản ứng.
Cậu ngơ ngác dựa vào cửa, chỉ trợn to hai mắt nhìn Lục Thành Nghiễm.
Xúc cảm mềm mại truyền đến, nội tâm Lục Thành Nghiễm phảng phất thổi qua một trận gió xuân như mặt trời ấm áp của tháng hai.
Trái tim chưa bao giờ tan chảy, vì vậy nó phát ra một tiếng nước rầm rầm.
Trong lúc nhất thời xuân ấm hoa nở rộ, đủ màu sắc trải đầy mười dặm tâm điền.
Nụ hôn này không chứa bất kỳ hương vị nào của sắc dục lại khiến Lục Thành Nghiễm trầm mê trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Thẳng đến khi Hứa Kiêu Bạch rốt cục phản ứng lại, đẩy hắn ra, giọng nói thở hổn hển hô lên với hắn: "Lục Thành Nghiễm! Chú không nên lợi dụng lúc người gặp nguy hiểm, được chứ?"
Còn chưa đợi Lục Thành Nghiễm nói gì, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Kiêu Bạch sợ tới mức giống như một con thỏ nhỏ, vỗ vỗ ngực rồi nói: "Có...!Có chuyện gì vậy ba?"
Hứa Tuấn Lân ở ngoài cửa nói: "Ba và Vệ thúc con tính định đi ra ngoài ăn, Tiểu Bạch, con cũng