Một bên là người thứ ba chen chân vào, một bên là công việc vất vả của ba, cân nhắc hai bên, Hứa Kiêu Bạch tính toán sẽ định không nói chuyện này với ba.
Cậu tự nhận mình là người trưởng thành, chuyện của mình tự mình chịu trách nhiệm, không thể ảnh hưởng đến ba.
Cậu cũng biết muốn được vào làm ở trong Tập đoàn Trạch An khó đến cỡ nào.
Chỉ sợ Vệ Hồng biết chuyện này mà ở trong công ty kiếm chuyện cho ba cậu.
Có điều là Vệ Hồng tuy rằng là cháu trai của Vệ Trạch An nhưng theo cậu biết, Vệ Hồng ở trong công ty cũng không nhận chức vị gì.
Ba cậu đi làm kế toán hẳn là không có bao nhiêu cơ hội cùng lão tổng giao tiếp đi.
Một công việc có lương tận năm mươi vạn một tháng đến không dễ dàng, Hứa Kiêu Bạch không muốn bởi vì vấn đề của mình mà để cho ba mừng hụt một hồi.
Vì thế biểu tình đắn đo ngắn ngủi một hồi của cậu trong nháy mắt đã bị cậu sử dụng chuyên môn diễn xuất của mình quét sạch.
Một tay cầm đũa, một tay bưng bát cơm, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Là tập đoàn Trạch An đại danh lẫy lừng kia sao ba? Ba! Ba giỏi quá! Không được, hôm nay hai lão gia chúng ta nhất định phải uống một ly mới được.
Còn không mau đem rượu vang đỏ quý giá của ngài lấy ra sao? Hiếm khi ba vui như vậy mà!"
Hứa Tuấn Lân trên gương mặt ôn hòa cũng khó nén ý cười, y một mình nuôi nấng Hứa Kiêu Bạch trưởng thành, cũng không từ bỏ sự nghiệp của mình.
Thất nghiệp đối với y mà nói là đả kích không nhỏ.
Hai tháng nay Hứa Kiêu Bạch chưa từng thấy ba mình cười.
Mỗi ngày thấy ba đi sớm về muộn, mỗi lần đều là đội u ám trở về.
Bây giờ cậu đã trưởng thành cũng nên gánh vác cho ba một chút.
Chờ cậu quay phim kiếm được tiền rồi nhất định sẽ để cho ba an nhàn hưởng thụ nửa đời sau, không thể luôn vì kiếm sống mà bôn ba nữa.
Hai cha con uống chút rượu liền đi ngủ sớm.
Một người hôm sau phải đến công ty báo danh, một người hôm sau phải đến văn phòng thử vai.
Một nhân vật nhỏ chỉ có bốn cảnh quay, cũng không có gì để thử.
Thật ra khi Từ Tuệ gửi ảnh chụp cùng một số video cho đối phương, đạo diễn liền rất hài lòng gật đầu rồi.
Cảm giác thiếu niên của Hứa Kiêu Bạch thật sự rất mạnh mẽ, lúm đồng tiền nông nông lại có vẻ thuần tình động lòng người.
Người không quen biết cậu, thật sự sẽ coi cậu là tiểu đệ ấm áp ôn nhu ngoan ngoãn thật.
Kỳ thật cậu chính là một con mèo hoang giấu mũi móng vuốt trong đệm thịt, anh không chọc cậu ta, cậu ta cũng không chọc anh.
Nếu anh chọc cậu ta, cậu ta sẽ lập tức cào anh mà không cần suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kiêu Bạch vội vàng ăn hai miếng bữa sáng mà Hứa Tuấn Lân đặt trên bàn rồi cầm ba lô đi xuống lầu.
Từ Tuệ ở trong xe chờ cậu, trợ lý Tiểu Lưu cũng ở đó.
Tiểu Lưu là kiểu trợ lý quần chúng, chính là ai có việc, liền đi làm trợ lý của người đấy.
Mặc dù vậy, hắn cũng cảm thấy nhàn rỗi.
Hôm nay đi theo Hứa Kiêu Bạch đi làm, lần đầu tiên đi làm phim với đoàn làm phim, hắn còn có chút hưng phấn.
Tiểu Lưu đưa cho Hứa Kiêu Bạch một cốc cà phê hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi Bạch ca?"
Tiểu Lưu thấy ai cũng gọi anh, Hứa Kiêu Bạch nhỏ hơn hắn năm tuổi nhưng cũng vẫn gọi cậu là anh.
Hứa Kiêu Bạch lấy ra một trang kịch bản duy nhất nói: "Cái này còn cần chuẩn bị sao? Em cảm thấy đây là vũ nhục em, các anh nói xem em mười năm này chăm chỉ học tập, như thế nào lại không có chỗ dùng chứ?"
Từ Tuệ ngồi ở ghế trước quay đầu lại nhìn cậu một cái, lúc quay đầu lại thấy Hứa Kiêu Bạch trợn nửa tròng mắt trắng ngồi đó u ám truyền đến một câu: "Mười năm học tập sao không có đóng băng chết luôn đi?"
Hứa Kiêu Bạch nằm sấp trên lưng ghế trước, hướng về phía Từ Tuệ vuốt mông ngựa: "Chị Từ hôm nay khí sắc không tệ nha! Màu son đỏ này rất hợp với chị! À há, chị Từ gầy hơn sao? Cái váy này rõ ràng rộng hơn chút rồi."
Từ Tuệ liền ăn một bộ thổi phồng này của Hứa Kiêu Bạch, lúc miệng ngọt cũng giống như bôi mật, tròng mắt trắng trong nháy mắt thu lại, đừng nói là đã từng xuất hiện.
Cô cầm lên trang kịch bản gõ vào đầu cậu: "Bất luận như thế nào, trận đánh hôm nay chính là một khởi đầu tốt đẹp.
Mặc dù chỉ là một nhân vật phụ nhỏ trong web drama, nhưng cậu vẫn còn trẻ, trẻ là vốn liếng.
Chị tin cậu có thể làm được!"
Sau khi uống một bát canh gà của chị Từ, xe liền dừng lại ở bãi đỗ xe của thành phố Điện ảnh Trăn Hoàn.
Ba người đến trường quay, có một bộ phận nam nữ chính đã bắt đầu quay phim, bởi vì vấn đề lịch trình của diễn viên, có diễn viên quan trọng vắng mặt nên tạm thời thay đổi người.
Hứa Kiêu Bạch nhìn đoàn người phía xa xa có một thanh niên cao lớn vào phòng thử vai, chị Từ đi tìm nhân viên công tác tại hiện trường đối chiếu, Hứa Kiêu Bạch liền đứng ở một bên cùng Tiểu Lưu chờ.
Rất nhanh chị Từ cầm số thứ tự lại đây nói: "Người thử vai không nhiều lắm, đều là thử vai nam 4, vai này của cậu cơ bản là đã định trước rồi."
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Còn có một nam 4 sao?"
Chị Từ trả lời: "Nam 3 và nam 4, đạo diễn đang nổi nóng.
Nghe nói lúc này đang ứng phó với phía trên, chúng ta ở lại một lát lại đi vào, đừng đụng vào chuyện này."
Hứa Kiêu Bạch gật đầu ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài chờ.
Rất nhanh, một thanh niên vừa mới thử vai đã từ trong phòng tập đi ra dưới sự vây quanh của một đống trợ lý.
Chuyên gia trang điểm ở một bên giúp hắn sửa sang lại, trợ lý đưa nước khoáng cho hắn, người đại diện kiên nhẫn nói chuyện.
Hứa Kiêu Bạch có chút hâm mộ, khi nào mình có thể có được đãi ngộ như vậy đây?
Nhưng mà đối phương xoay người một cái, gương mặt trang điểm tinh xảo kia lại lộ ra bảy phần quen thuộc.
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy hôm nay mình không nên ra ngoài, sao lại cố tình đụng phải hắn chứ?
Trần Trình vừa vặn cùng cậu nhìn nhau, hiển nhiên, hắn cũng sửng sốt.
Lập tức đi về phía Hứa Kiêu Bạch, giống như đang khoe khoang phô trương hiện có của mình.
Ba trợ lý, hai nghệ sĩ trang điểm, một người đại diện tận tâm như người giữ trẻ.
Bộ trang phục này cũng không phải loại như người xuất thân từ khu ổ chuột như Trần Trình có thể mua được.
Không cần nghĩ cũng biết đây là của Kim chủ sắm cho.
Trần Trình nhìn qua tâm tình không tệ, hẳn là đã giành được vai diễn, hắn tiến lên vẫy vẫy tay với Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Tiểu Bạch, trùng hợp như vậy? Em cũng đến thử vai à? Nam mấy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không có mấy gì cả, nào có vai tuyến đầu như Trần đại minh tinh ngài, tôi chỉ là một vai phụ thôi, không có phân cảnh gì cả."
Trần Trình nói: "À...!Không sao đâu, cứ từ từ.
Em