Editor: ph.
Beta: Mỡ Mỡ
Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng mới ra khỏi bệnh viện, còn chưa đến đội cảnh sát thì đã nhận được điện thoại của Vương Vũ.
“Anh Dũng, nhân chứng về thời gian của Đoạn Thụy Dân Thẩm Ngộ đã gọi lại cho chúng ta rồi!”
“Ông ta nói thế nào?”
“Quả thực vào hôm xảy ra vụ án ông ta ở cùng với Đoạn Thụy Dân, sau đó ông ta liền đi công tác nước ngoài!”
Đoạn Thụy Dân có nhân chứng về mặt thời gian, vậy bọn họ nhắm sai kẻ tình nghi rồi?
Cúp điện thoại của Vương Vũ, cả người Trình Gia Dũng lâm vào trạng thái buồn bực. Bọn họ đã đi được một chặng đường lớn, cũng đã phá được vụ án cũ lâu năm nhưng vụ án của Hách Tố Văn vẫn dậm chân tại chỗ, không có chút tiến triển nào!
Thực ra lúc nãy sau khi nghe lời làm chứng của Đoạn Thụy Dân xong, Trình Gia Dũng cơ bản đã loại trừ ông ta. Quan điểm của anh và Trương Mộ Đồng không giống nhau, Trình Gia Dũng tin Đoạn Thụy Dân không phải là hung thủ giết hại Hách Tố Văn.
Về đến đội cảnh sát, Trình Gia Dũng đi gặp Tô Quần và báo cáo tiến triển vụ án của Hách Tố Văn cho ông ấy.
Tô Quần chọc quai hàm. Ông ấy im lặng một lúc mới nói quan điểm của mình: “Tôi thấy Đoạn Thụy Dân nhất định đang nói dối, nhân chứng thời gian cũng là diễn viên ông ta nhất thời tìm được. Sao có thể trùng hợp nhân chứng lại ra nước ngoài vào khoảng thời gian này như vậy? Chúng ta đến mặt của nhân chứng còn chưa gặp, chỉ dựa vào một cú điện thoại cũng không nói rõ được gì cả. Hơn nữa Đoạn Thụy Dân có thể tìm Lâm Quang để ngụy tạo chứng cứ thì tại sao lại không thể tìm Lâm Ngộ? Ông ta cũng coi như là kẻ đã phạm tội nhiều lần rồi!”
Trình Gia Dũng nhìn Tô Quần, không nói gì cả. Quan điểm của anh và Tô Quần khác nhau một trời một vực.
Nếu không nghe lời làm chứng của Đoạn Thụy Dân tại bệnh viện, nhìn thấy ông ta yếu ớt đến thế rồi mà vẫn muốn nói ra sự thật thì anh có lẽ cũng sẽ đồng ý với lời nói của Tô Quần, Đoạn Thụy Dân là một kẻ đã phạm tội nhiều lần, ông ta có thể nói dối ngụy tạo chứng cứ một lần, cũng có thể làm lần hai, lần ba….
Trình Gia Dũng không biết có phải bản thân quá cảm tính hay không nhưng anh lại có thể khẳng định tin ông ta một cách không nghi ngờ, tin một người sắp chết thật lòng sám hối những chuyện sai lầm mà ông ta đã phạm phải khi còn sống. Trình Gia Dũng nghĩ nếu Hách Tố Văn đúng là do Đoạn Thụy Dân giết thì nhất định ông ta sẽ thừa nhận.
“Sao lại không nói gì?” Tô Quần thấy Trình Gia Dũng nãy giờ không nói gì, hỏi ý kiến của anh.
“Tôi vẫn cảm thấy Đoạn Thụy Dân không phải hung thủ giết Hách Tố Văn! Chính miệng ông ta nhiều lần phủ nhận, đến lúc này rồi, Đoạn Thụy Dân không cần thiết phải nói dối nữa. Giết một người hay hai người bản chất cũng chả khác nhau. Tô đội, có thể cho tôi thêm vài ngày nữa không, tôi muốn thu thập thêm một ít chứng cứ nữa.”
Trình Gia Dũng cầu xin Tô Quần cho anh thêm chút nữa thời gian điều tra.
Vốn Tô Quần muốn bảo Trình Gia Dũng chỉnh lý lại hồ sơ rồi báo cáo lên viện kiểm sát để kết thúc vụ án, nhưng quả thực ông ấy quá hiểu học trò của mình rồi, không cho nó cơ hội điều tra rõ ràng thì nó sẽ không hết hy vọng.
Tô Quần thở dài, cho Trình Gia Dũng thời hạn cuối cùng, “Cho cậu thêm một tuần, không tra được manh mối gì mới liền đóng án báo cáo!”
“Cảm ơn Tô đội!”
Thời gian một tuần dường như cho Trình Gia Dũng chả có là bao, nhưng Tô Quần có thể cho đã khiến Trình Gia Dũng rất hài lòng rồi!
Trình Gia Dũng triệu tập đồng nghiệp mở họp, lại lần nữa chỉnh lý tài liệu vụ án của Hách Tố Văn.
Các đồng nghiệp biết Trình Gia Dũng vẫn muốn tiếp tục điều tra nên mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận, nhưng tất cả mọi người lại không có ai ủng hộ anh!
“Anh Dũng, sao anh vẫn còn chưa hết hy vọng vậy? Đoạn Thụy Dân nhất định nói dối mà, ông ta tùy tiện tìm một người bạn đang ở nước ngoài làm chứng cho ông ta thì ông ta liền hết bị nghi ngờ?” Trương Mộ Đồng là người đầu tiên nhảy ra, duy trì thái độ phản đối.
“Đúng đấy đội trưởng Trình, lần này tôi cũng ủng hộ Mộ Đồng. Động cơ gây án của Đoạn Thụy Dân vô cùng rõ ràng rồi, anh không thể tin lời nói một phía của ông ta được! Ông ta nói cái gì cũng là bịa cái cớ cho mình cả.” Cảnh sát hình sự lâu năm Lý Trung cũng phản đối Trình Gia Dũng.
“Đội trưởng Trình, ngay cả người chết rồi cũng hy vọng giữ lại cho bản thân mình danh tiếng đẹp, đặc biệt là loại người như Đoạn Thụy Dân. Chị cảm thấy lần này cậu đang cố chấp!” Tiểu Chu luôn không tham gia thảo luận tình tiết vụ án với đám đàn ông bọn họ lần này cũng đứng lên, phát biểu ý kiến của mình.
Trình Gia Dũng trong phút chốc tứ cố vô thân. Tuy các đồng nghiệp có mặt không một ai dám cổ vũ anh, nhưng anh vẫn không hết hy vọng!
Làm cảnh sát bao nhiêu năm, anh vô cùng thích quan sát biểu cảm và các động tác nho nhỏ của các nhân chứng và tội phạm khi nói chuyện, đồng thời khắc sâu vào trong đầu những điều đó.
Người nói dối thì dễ, nhưng thường thường một vài chuyện nhỏ bé lại có thể bán đứng bọn họ.
Ở trước giường bệnh, Đoạn Thụy Dân kể chuyện bằng ánh mắt chân thành. Ông ta dũng cảm thừa nhận đã giết hại em trai ruột, động tác biểu cảm cũng không tìm ra được một chút dấu vết của việc nói dối. Trình Gia Dũng tin chắc mình có năng lực phân biệt này.
Cuộc họp thảo luận không có kết quả, Trình Gia Dũng bảo các đồng nghiệp tan làm nghỉ ngơi trước. Tuy lời của anh chính xác khẳng định Đoạn Thụy Dân không phải là hung thủ, nhưng anh lại không thể đưa ra được tí bằng chứng có lợi nào cả, nói nhiều hơn nữa cũng phí công.
Nhân chứng nên gặp cũng đã gặp từ lâu rồi, Trình Gia Dũng không có chút manh mối nào về việc giúp Đoạn Thụy Dân thoát tội như thế nào.
Hiếm khi được tan ca sớm, thế nhưng tâm trạng Trình Gia Dũng bực bội, không muốn về nhà một chút nào.
Anh ngồi lên ghế tựa dài ở trong tiểu khu, nhìn một đám trẻ con vừa mới tan học đang đi cùng phụ huynh của bọn chúng, cười nói hoan hô sôi nổi chạy đi chạy lại trước mắt mình.
Làm trẻ con thật tốt! Nhìn bọn chúng vô lo vô nghĩ, chả có buồn phiền gì cả!
Trong lòng có nút thắt không thể gỡ ra được khiến Trình Gia Dũng bắt đầu hâm mộ những đứa bé ở trước mặt.
Hôm nay Trình
Gia Dũng bị các đồng nghiệp đoàn kết thay nhau đả kích. Tuy anh kiên trì giữ được ý kiến của mình nhưng lòng tự tin của anh cũng bị chịu đả kích nghiêm trọng.
Thậm chí trên đường về anh còn tự nghi ngờ bản thân mình nhiều lần. Anh nghi ngờ có phải bản thân quá cố chấp hay không?
“Trời lạnh anh không về nhà, ngồi đây làm gì?”
Trình Gia Dũng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ hâm mộ bọn trẻ con thì Tiêu Tiêu đang xách hai túi rau mới mua từ siêu thị về đã đang đứng trước mặt anh từ lúc nào không hay.
Trình Gia Dũng không phải là một người giỏi che dấu cảm xúc, Tiêu Tiêu vừa vào tiểu khu liền nhìn thấy Trình Gia Dũng rồi.
Mặt anh âm trầm, cô đơn ngồi một mình ngây ngốc, Tiêu Tiêu không cần đoán liền biết anh có tâm sự.
“Hít gió lạnh, não nghĩ rõ được vấn đề!” Trình Gia Dũng nhìn thấy Tiêu Tiêu liền cười tự giễu đáp.
“Não có minh mẫn được hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết hít gió lạnh nhiều thì nhất định sẽ đau bụng!”
Cách khuyên người khác của Tiêu Tiêu quả thực vừa chân thực vừa thẳng thắn. Nhưng được cô nhắc nhở, Trình Gia Dũng lại cảm thấy hành vi ngồi ngây ngốc nơi gió lùa của mình 100% là đang tra tấn chính mình, chả có tác dụng gì cả.
Trình Gia Dũng đứng lên, phủi phủi cái quần bẩn của mình rồi cười ngốc nói: “Có lý, đau đầu lại thêm cả đau bụng nữa thì càng chết, về nhà!”
Trình Gia Dũng chủ động giúp Tiêu Tiêu xách hai túi đồ trong tay, hai người sóng vai đi về phía cửa khu chung cư.
Bình thường khi hai người gặp nhau, Trình Gia Dũng luôn chủ động tìm chủ đề để nói. Nhưng lần này hiếm khi anh không nói chuyện phiếm, cũng không nói lời nào. Tiêu Tiêu có chút không quen nên cô chủ động khơi chuyện, hỏi: “Anh có chuyện buồn phiền gì à? Chuyện công việc à?”
Trình Gia Dũng ngửa mặt thở dài một tiếng, nói: “Haiz, mọi người đều cảm thấy tôi đang cố chấp, điều này khiến cho chính tôi cũng không còn tự tin nữa!”
“Chuyện vụ án?” Tiêu Tiêu rất có hứng thú, lại chủ động hỏi: “Nói một chút với tôi có sao không?”
Hiếm khi có đối tượng để trút bầu tâm sự nên Trình Gia Dũng bắt đầu kể tiến trình vụ án của Hách Tố Văn cho Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu im lặng lắng nghe, chỉ nghe mà không nói câu nào.
Hai người đã đến cửa nhà nhưng không ai lo về nhà. Hai người đứng ở hành lang rất lâu thì Trình Gia Dũng mới kể hết chuyện vụ án của Hách Tố Văn.
Tiêu Tiêu nghe rất kĩ. Cô im lặng một lúc rồi bỗng nhiên nói một câu: “Tôi tin anh, tôi cũng cho rằng Đoạn Thụy Dân không phải là hung thủ!”
Câu nói này suýt chút nữa làm Trình Gia Dũng rơi nước mắt, ngàn vàng thì dễ, tri kỉ khó tìm*. Kiên trì bao lâu nay, cuối cùng có có người dám tin anh, ủng hộ anh!
千金易得, 知己难求: thiên kim dịch đắc, tri kỷ khó cầu: ý nói tìm bạn thì dễ nhưng tìm tri kỉ thì khó.
Trình Gia Dũng hít hít mũi. Anh cho rằng Tiêu Tiêu đang cố ý an ủi mình nên dè dặt hỏi: “Cô tin tôi thật?”
“Không liên quan đến anh, tôi tin vào sự thật khách quan!”
Trình Gia Dũng nhếch nhếch miệng. Câu trả lời này rất Tiêu Tiêu, không hề a dua nịnh hót chút nào!
Nhưng Trình Gia Dũng vẫn khá phấn khởi và vui vẻ. Cuối cùng anh cũng tìm thấy người cùng chung trí hướng rồi!
“Sao cô lại cảm thấy Đoạn Thụy Dân không phải là hung thủ!” Trình Gia Dũng vội vàng muốn biết ý kiến của Tiêu Tiêu.
Thực ra Tiêu Tiêu kết luận ai là hung thủ không rườm rà, suy luận đi suy luận lại tìm chứng cứ như Trình Gia Dũng.
Căn cứ phán đoán của cô rất đơn giản. sau khi giao tiếp với người chết, tư tưởng nội dung chủ yếu mà bọn họ biểu đạt chính là manh mối quan trọng nhất.
Tiêu Tiêu giao tiếp với linh hồn của Hách Tố Văn vài lần. Cô ấy mỗi lần đều nhắc đến người nhà nên người nhà nhất định là điểm mấu chốt. Nhưng Đoạn Thụy Dân với Hách Tố Văn không thân cũng chả quen nên Tiêu Tiêu khá tán thành ý kiến của Trình Gia Dũng, có lẽ Đoạn Thụy Dân không phải là hung thủ.
Tiêu Tiêu do dự một lúc không biết trả lời Trình Gia Dũng như thế nào. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: “Trước kia tôi từng cho anh số điện thoại của chồng cũ của Hách Tố Văn, anh đã đi điều tra chưa?”
Bởi vì đã tìm được manh mối Lâm Quang nên Trình Gia Dũng đã quên đi, bỏ ngoài não chuyện số điện thoại của chồng cũ của Hách Tố Văn từ lâu, phụ lòng giúp đỡ nhiệt tình của Tiêu Tiêu. Trình Gia Dũng xấu hổ lắc lắc đầu, nói: “Tôi chưa gọi điện thoại cho chồng cũ của cô ấy. Dù sao thì bọn họ cũng ly hôn bao nhiêu năm rồi, gần đây cũng chả qua lại gì cả.”
“Cái chết của Hách Tố Văn rất có khả năng là vì nguyên nhân gia đình!” Tiêu Tiêu lại lần nữa đưa gợi ý rõ ràng cho Trình Gia Dũng.
“Sao cô suy đoán ra được?”
Bởi vì thói quen nghề nghiệp, trình tự phá án của Trình Gia Dũng là phải có lý lẽ và chứng cứ, nên ngay lúc này anh muốn hiểu rõ mạch suy nghĩ cụ thể của Tiêu Tiêu.
“Tôi không suy luận gì cả, chỉ là trực giác thôi!” Tiêu Tiêu ăn ngay nói thật.
Trực giác thần thần bí bí của Tiêu Tiêu rất mơ hồ, nhưng chuyện rất kì lạ chính là mỗi lần Trình Gia Dũng dựa theo trực giác của Tiêu Tiêu mới có thể thuận lợi tìm thấy manh mối phá án.
Tuy Tiêu Tiêu không bằng lòng nói ra nguyên nhân, nhưng Trình Gia Dũng khẳng định một chuyện, trực giác của Tiêu Tiêu sẽ không sai!
- -----oOo------