Editor: Yaann
Beta: Mỡ Mỡ
Rời khỏi cửa hàng tiện lợi của Thôi Nhiên nhân chứng số một, Trình Gia Dũng lại lái xe đưa Tiêu Tiêu đến nhà của nhân chứng số hai là Từ Liệt.
Từ Liệt từng mở một cửa hàng lương thực ở bên cạnh cửa hàng nhỏ của Thôi Nhiên, cũng là một chủ tiệm buôn bán gần chỗ xảy ra vụ án. Trên tài liệu của Tiểu Chu, năm năm trước Từ Liệt đã chuyển nhà, cửa hàng lương thực cũng chuyển đổi cho người khác, trước mắt đang sống ở một tiểu khu ở ngoại ô thành phố, tình trạng công việc không rõ. Chẳng qua tính theo tuổi tác, năm nay Từ Liệt cũng đủ sáu mươi rồi, lúc này có lẽ là đang nhàn rỗi ở nhà, hưởng thụ cuộc sống.
Lúc Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu đến nhà của Từ Liệt, vừa đúng lúc ông ấy ra ngoài nên không ở nhà, người tiếp đãi bọn họ là vợ của Từ Liệt.
Bà ấy biết ý đồ đến của hai người Trình Gia Dũng, không có trực tiếp đuổi khách, ngược lại còn rất nhiệt tình mời hai người vào nhà để nói chuyện rõ ràng.
“Vụ án năm đó đã qua nhiều năm như vậy rồi, mấy người còn đang điều tra?” Vợ của Từ Liệt rót trà cho hai người, ngồi đối diện bọn họ, không hiểu mà hỏi một câu.
Trình Gia Dũng nhìn Tiêu Tiêu một cái, sợ Tiêu Tiêu có chỗ kiêng dè, không biết nên trả lời như nào mới thỏa đáng.
Tiêu Tiêu nhìn Trình Gia Dũng, sau đó rất tự nhiên mà nói ra tình hình thực tế, “Tôi là con gái của vị cảnh sát liên quan đến vụ án đó, tôi không tin bố tôi sẽ làm ra chuyện phạm pháp như vậy.”
Vợ của Từ Liệt nhanh nhạy liếc nhìn Tiêu Tiêu một cái, sau đó lại gật đầu, phát ra một câu cảm khái, “Tôi cũng không tin cảnh sát Tiêu sẽ làm ra loại chuyện như vậy, cậu ấy là một cảnh sát tốt.”
“Bác gái biết bố của tôi?” Nghe thấy vợ của Từ Liệt trả lời như thế, Tiêu Tiêu có chút kích động, vội vàng hỏi một câu.
“Ừ, biết!”
Ánh mắt trống rỗng của vợ Từ Liệt nhìn về phía xa, giống như là đang nhớ lại chuyện cũ, “Năm đó tôi và ông nó từ vùng khác đến buôn bán, một người quen biết cũng đều không có, khi đó tiếng địa phương đều nghe không hiểu. Bọn lưu manh ở gần đấy liền bắt nạt người mới chúng tôi, nhiều lần đến cửa hàng gây chuyện, lấy đồ không trả tiền, còn may là có cảnh sát Tiêu giúp chúng tôi giải quyết. Cảnh sát Tiêu rất nhiệt tình, đối với hàng xóm xung quanh cũng đều rất nhiệt tình giúp đỡ.”
Tiêu Tiêu rất ra sức mà gật đầu, hốc mắt có chút ướt át, cuối cùng cũng có người chịu thay bố nói một câu công đạo rồi!
Mặc dù có rất nhiều chuyện lúc trước Tiêu Tiêu đều không nhớ rõ lắm, nhưng chấp niệm “Bố là một người tốt” này, vẫn luôn ăn sâu bén rễ trong lòng cô, chưa từng thay đổi.
“Bác gái, ngày xảy ra vụ án, bác có ở hiện trường không?” Trình Gia Dũng kéo chủ đề quay trở lại, trước mắt có thể lấy được càng nhiều thông tin từ “Người cũ”, thì cơ hội lật lại vụ án của Tiêu Viễn càng lớn.
Vợ của Từ Liệt lắc đầu, trên mặt lộ ra tiếc nuối, bà ấy trả lời: “Tôi nhớ ngày hôm đó tôi đau đầu, sớm liền về nhà nghỉ ngơi rồi, chỉ còn một mình ông nó ở lại trông cửa hàng.”
“Tình huống ngày hôm đó, chú còn nhớ một chút nào không?”
“Còn nhớ chứ, năm đó tôi cùng ông nó đều không tin cảnh sát Tiêu sẽ giết người, sau đó biết được cảnh sát Tiêu tự sát rồi, ông nó vẫn luôn rất áy náy. Cậu ấy đối với chúng tôi tốt như vậy, cũng không thể giúp cậu ấy nói một câu.”
Vợ của Từ Liệt vừa dứt lời, cửa ra vào liền chuyền đến tiếng chìa khóa, bà ấy vội vàng bật dậy từ ghế sô pha, ánh mắt đầy ánh sáng: “Ông già nhà tôi về rồi.”
Ánh mắt của Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu cũng di chuyển đến cửa ra vào, cấp bách mà chờ đợi người sắp xuất hiện.
Cửa vừa mở, Từ Liệt cúi đầu đi vào, vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy ngay trong nhà có hai người lạ đến, bước chân ông ấy chậm chạp dừng ở cửa, ánh mắt quan sát hai người từ trên xuống dưới, sau đó dời ánh mắt về chỗ vợ.
“Ông nó à, người này là cảnh sát, còn đây là con gái của cảnh sát Tiêu, hai người họ muốn hỏi về vụ án của cảnh sát Tiêu vào mười lăm năm trước.” Vợ của Từ Liệt giải thích cho ông ấy.
Gương mặt u ám của ông ấy đột nhiên càng trở nên u ám hơn, ánh mắt của ông ấy lập lòe, chậm chạp vài giây không biết là đang suy nghĩ gì. Đột nhiên vẻ mặt thay đổi, cùng với nụ cười giả tạo cứng ngắc, phất tay với hai người Trình Gia Dũng, nói: “Ngồi, hai người ngồi rồi nói!”
Mấy người ngồi trên sô pha nói chuyện vài câu, Trình Gia Dũng lại một lần nữa hỏi lại câu hỏi lúc nãy với Từ Liệt: “Chú Từ, vụ án tối hôm đó của Tiêu Viễn, chú ở hiện trường đúng không?”
Ánh mắt của Từ Liệt chuyển động một chút, mới gật đầu, coi như trả lời.
“Tối hôm đó quả thực chú nhìn thấy Tiêu Viễn cùng người bị hại kia cãi nhau ở đường đối diện sao?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.
“Tôi nhìn thấy rồi, tôi biết cảnh sát Tiêu, nhà của cậu ấy cũng ở gần đấy. Cửa hàng nhỏ của tôi và vợ, may mà có cảnh sát Tiêu giúp đỡ mới giải quyết được vấn đề lớn.”
“Hai người bọn họ cãi nhau bao lâu? Chú tận mắt nhìn thấy Tiêu Viễn nổ súng bắn chết người không?”
Đối mặt với câu hỏi này
của Trình Gia Dũng, Từ Liệt đột nhiên do dự, ông ấy không tiếp tục trả lời nữa, ngược lại cầu cứu vợ mình giúp đỡ giống như đứa trẻ cầu cứu bố mẹ.
Vợ của Từ Liệt thấy Từ Liệt không muốn trả lời, gấp đến nỗi giọng cao hơn mấy lần, “Ông nhìn tôi làm gì? Ông nhìn thấy cái gì thì nói cái đấy thôi, Tiểu Trình hỏi ông đấy?”
Bị vợ mắng cho như vậy, Từ Liệt như theo phản xạ có điều kiện mà run rẩy một cái, nhìn thấy phản ứng theo bản năng của Từ Liệt, Trình Gia Dũng đoán ra được bình thường ông ấy có lẽ rất sợ vợ.
“Cái đó, hôm đó tôi nhìn thấy Tiêu…Cảnh sát Tiêu…”
“Chú Từ!” Từ Liệt ấp a ấp úng còn chưa trả lời xong, Trình Gia Dũng đột nhiên cắt ngang ông ấy, “Nếu chú thật sự cảm kích chú Tiêu Viễn, muốn giúp chú ấy một chút gì đó, tôi hy vọng chú nói thật với chúng tôi!”
Lời Từ Liệt muốn nói đột nhiên bị cắt ngang, ông ấy lại căng thẳng mà nhìn vợ mình lần nữa.
Vợ của Từ Liệt chắc là cũng nghe được chút manh mối từ trong lời nói của Trình Gia Dũng, bà ấy tức giận trừng mắt với Từ Liệt, tức đến nổi hai má đỏ bừng, giọng nói lại tăng lên đến độ cao mới: “Ông nó à, ông nói thật đi, buổi tối hôm đó rốt cuộc ông có nhìn thấy cảnh sát Tiêu nổ súng giết người không hả?”
Đối mặt với chất vấn của vợ, Từ Liệt căng thẳng đến nỗi chóp mũi chảy ra mồ hôi, ông ấy hít thở sâu một cái, giống như là chuẩn bị động viên chính mình, dừng lại một lúc lâu, mới thốt ra một câu: “Thực ra lúc xảy ra vụ án, tôi căn bản không có ở trong cửa hàng.”
Câu trả lời của Từ Liệt khiến người khác bất ngờ, vợ của ông ấy cùng Tiêu Tiêu đồng thời từ ghế sô pha đứng dậy, trợn mắt há mồm mà nhìn vẻ mặt lúng túng của Từ Liệt.
“Ông nó, chuyện này ông không được nói đùa đâu đấy?” Vợ của Từ Liệt tiện tay vỗ ông ấy một cái, lén lút nhìn hai người Trình Gia Dũng, hai má càng thêm đỏ.
Từ Liệt úp mở nửa ngày, lúc âm lượng của vợ đã hiện rõ giảm xuống, cuối cùng đem sự thật của chuyện buổi tối hôm đó đều nói hết ra.
“Lúc trẻ tôi mê đánh bạc, không có chuyện gì liền đến hàng xóm bên cạnh chơi mạt chược. Năm đó lúc tôi và vợ mới đến, kinh tế cơ bản là rất túng quẫn, bởi vì tôi lúc nào cũng trộm tiền, nên chúng tôi cãi nhau rất nhiều lần, sau đó vợ tôi ra lệnh, nếu còn đi đánh bạc thì sẽ ly hôn với tôi.”
Từ Liệt hổ thẹn mà liếc nhìn vợ một cái, tiếp tục nói: “Buổi tối hôm cảnh sát Tiêu xảy ra chuyện, thân thể vợ tôi không thoải mái nên về nhà trước. Tôi lại ngứa tay, sau khi bà ấy đi không lâu, tôi liền đóng cửa rồi đi đến nhà hàng xóm bên cạnh chơi mấy ván mạt chược. Chờ đến lúc tôi về, mới biết bên cảnh sát Tiêu xảy ra chuyện rồi.”
“Lúc đó có mấy chủ tiệm ở gần đấy đều nói nhìn thấy cảnh sát Tiêu nổ súng rồi, tôi liền nghe theo mọi người, cũng nói nhìn thấy rồi. Tôi không dám nói lúc xảy ra chuyện tôi không ở trong cửa hàng, nếu như để vợ biết được, có lẽ thật sự sẽ ly hôn với tôi.”
“Ông đúng là đáng băm ngàn lần, ông như vậy thấy có lỗi với cảnh sát Tiêu không? Cậu ấy có ơn với nhà chúng ta đấy!”
Sau khi nghe rõ chân tướng, vợ của Từ Liệt lại tức giận một lần nữa, tay đấm chân đá không ngừng với Từ Liệt, người đã hơn sáu mươi tuổi, lớn tiếng chửi mắng.
Từ Liệt ôm đầu, thiếu chút nữa liền co xuống dưới ghế sô pha, ông ấy vừa tránh vừa “minh oan” cho sai lầm khi đó của mình, “Tôi không ngờ đến cảnh sát Tiêu sẽ nghĩ muốn tự sát, nếu như năm đó tôi cái gì cũng nói thật…”
Sau khi Từ Liệt thẳng thắn, trong nhà liền bắt đầu gà bay chó sủa, hai người già đánh nhau rất vui vẻ.
Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu thật không dễ gì mới khuyên giải được hai người, chuyện năm đó, cho dù có hối hận, lại truy đuổi trách nhiệm lần nữa, cũng không thể xoay chuyển nữa rồi…
Rời khỏi nhà của Từ Liệt, Tiêu Tiêu vẫn luôn trầm mặc không nói. Trình Gia Dũng đoán có lẽ là tâm tình cô không tốt, nên an ủi cô, “Trước mắt có hai nhân chứng phủ định lời làm chứng năm đó rồi, có lẽ chú Tiêu thật sự không phải là hung thủ, chúng ta có thể rất nhanh liền giúp chú ấy lật lại vụ án rồi!”
Tiêu Tiêu lại trầm mặc một lúc, đột nhiên quay mặt hỏi Trình Gia Dũng: “Nếu bố tôi có lẽ không nổ súng giết người, vậy vì sao ông ấy lại muốn tự sát đây?”
- -----oOo------