Bách Ảnh Quân nghe vậy thì không đáp, anh mặc kệ Du Mẫn Hoa vẫn đang gào thét như điên dại phía sau mà nắm tay cùng Hạ Di Giai tiếp tục bước ra khỏi căn phòng.
Sau khi anh và cô rời đi mọi người cũng theo đó mà lần lượt ra ngoài không ai thèm xoay lại liếc nhìn Du Hải Dương và con gái ông ta một cái.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại ba người, Du Hải Dương tức giận đấm thật mạnh tay xuống sàn miệng không ngừng đay nghiến:
- Chết tiệt thật! Cũng tại hai đứa mà mới ra nông nỗi này đấy.
Tại sao lúc ra tay lại không biết cẩn thận để bị phát hiện hả? Giờ phải làm sao đây?
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì đứng bật dậy, cô ta ngồi lên giường rồi lên tiếng:
- Tại tụi con? Việc phi pháp ba làm chẳng lẽ cũng tại tụi con? Lúc làm mấy việc đó sao ba cũng không biết cẩn thận mà lại để bị phát hiện?
- Chị hai nói đúng đó, ba cũng để lộ việc xấu thì đừng có mà đem hết tội lỗi đổ lên đầu hai đứa chúng con!
- Hai đứa các con đúng là làm ta tức chết mà! Giờ không phải lúc để cãi, Du thị thật sự phải phá sản sao? Không! Lát nữa hai đứa cùng với ba đi đến quỳ xuống xin lỗi trước mặt họ.
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì bật cười, cô ta lấy trong hộc tủ ra một gói thuốc lá rồi bình thản chăm lên một điếu vừa hút vừa nói:
- Ba à, chẳng lẽ ba vẫn chưa hiểu sao? Ngay từ đầu bọn họ đã muốn trừ khử Du thị chúng ta rồi.
Giờ ba có làm gì đi chăng nữa cũng là bằng thừa thôi!
- Vậy hai đứa nói xem hai đứa có chịu để Du thị phá sản không? Đừng nói đến việc sau này con sẽ nổi tiếng thế nào, ăn mặc sa hoa ra sao.
Nếu công ty thật sự phá sản thì chúng ta chỉ có cạp đất mà sống!
Du Mỹ Lung nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, cô ta chạy đến ngồi cạnh chị gái mình rồi lắc lắc tay cô ta nói:
- Chị, em không chịu đâu! Không có tiền, không có đồ hiệu trạng sức, không được đến các nhà hàng ăn ngon làm sao mà em chịu cho được!
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì khẽ liếc nhìn em gái, cô ta đưa tay xoa xoa bàn tay Du Mỹ Lung trấn an rồi nói:
- Yên tâm, chị không để Du thị phá sản đâu!
Du Hải Dương nghe thế thì kinh ngạc, ông ta vội chạy lại đứng cạnh Du Mẫn Hoa rồi hớn hở hỏi:
- Tiểu Hoa, con có cách sao?
- Dạ phải, con có cách!
- Cách gì?
Du Mẫn Hoa nghe hỏi thì nhướng mày, cô ta khẽ con môi nhếch lên một nụ cười đầy mưu tính rồi nói:
- Diệt trừ họ!
Trong du thuyền lúc bấy giờ tất cả mọi người đều đã ngủ, vốn dĩ Bách Ảnh Quân muốn lập tức quay về nhưng Hạ Di Giai đã ngăn cản.
Cô nói với anh giờ đã khuya rồi lên thuyền về sẽ nguy hiểm nên bảo anh hãy nhẫn nại đến sáng mai rồi về.
Bách Ảnh Quân nghe lời vợ đương nhiên sẽ chấp nhận, một người cuồng vợ như anh chắc chắn là đối với các yêu cầu của cô không bao giờ từ chối được thế là đồng ý.
Trong căn phòng của đôi vợ chồng trẻ, Hạ Di Giai đang cuộn mình nằm gọn trong lòng Bách Ảnh Quân ngủ say hệt như một con mèo nhỏ.
Thấy bộ dạng đáng yêu của