Cộp Cộp Cộp
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên khoang thuyền, Bách Ảnh Quân ôm chặt lấy cơ thể Hạ Di Giai cùng với Bách lão gia, Bách phu nhân và cả ba người em vội vàng chạy xuống thuyền cứu hộ.
Sau khi xuống thuyền, anh ngồi bệt xuống hai tay vẫn giữ chặt cơ thể cô, nước mắt chảy ra hai hàng.
Bách Ảnh Quân áp má sát vào gương mặt tái mét của Hạ Di Giai miệng không ngừng cầu khẩn:
- Giai nhi, không sao đâu! Em đừng xảy ra chuyện gì nhé! Đừng bỏ anh lại mà, anh cầu xin em! Mở mắt ra nhìn anh đi vợ!
Những lời van xin liên tục thoát ra từ cái miệng đang mếu máo, Bách Ảnh Quân lúc này cứ như một con rô bốt lập trình sẵn không ngừng lặp đi lặp lại những lời cầu khẩn ấy khiến ai nhìn vào cũng thấy chua xót.
Vũ Kiều nhìn thấy con trai và con dâu mình như vậy thì vô cùng xót xa, bà nhìn Bách Ảnh Quân đang ôm khư khư Hạ Di Giai trong tay thì đau lòng nói:
- Tiểu Quân, con đừng như vậy có được không.
Nếu con cứ như vậy thì Tiểu Giai phải làm sao đây?
Bách lão gia bên cạnh thấy vậy thì cũng vô cùng đau xót, tuy ông vẫn đang bị đau do vết thương nhưng thấy cảnh tượng trước mắt ông cũng không thể cầm lòng mà lên tiếng:
- Tiểu Quân, Giai Giai con bé sẽ ổn thôi!
Tuy nghe ba mẹ nói vậy nhưng Bách Ảnh Quân vẫn không thể giữ được bình tĩnh, hai mắt anh vô hồn càng ngày càng siết chặt Hạ Di Giai trong tay lẩm bẩm:
- Giai nhi, đừng đi! Anh sai rồi! Anh hứa sẽ sửa đổi mà, đừng bỏ anh lại! Đừng rời xa anh!
Bách Ảnh Quyền và Bách Tĩnh Ngưng đối diện thấy tình hình không ổn liền lao đến kéo tay anh trai mình ra nói:
- Anh cả, anh bình tĩnh một chút có được không? Anh mau nới tay ra đi nếu không vết thương của chị dâu sẽ nặng hơn đó!
- Anh cả, anh có nghe em nói không? Anh cả...
Bách Ảnh Quyền và Bách Tĩnh Ngưng vô cùng chật vật vừa kéo tay anh vừa khó khăn khuyên giải nhưng chẳng ích gì.
Đối với Bách Ảnh Quân bây giờ tâm tư của anh hoàn toàn đặt ở chỗ cô vợ nhỏ, anh bỏ ngoài tai những lời nói của hai em nhất quyết khư khư ôm Hạ Di Giai ngày càng chặt.
Thật ra đối với Bách Ảnh Quân bây giờ không phải anh cố chấp mà chỉ là anh đang sợ, anh sợ nếu lỏng tay ra có thể tử thần sẽ mang người con gái anh yêu đi mất.
Anh sợ chỉ cần không ôm cô thật chặt cô sẽ mãi mãi rời xa anh, suy nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu Bách Ảnh Quân khiến anh vô thức siết tay ngày càng chặt.
Bách Mỹ Tranh nãy giờ vẫn ngồi im ở đó, sau khi Bách Ảnh Quyền và Bách Tĩnh Ngưng đã bất lực lúc này Bách Mỹ Tranh mới hành động.
Cô đứng dậy tiến lại phía Bách Ảnh Quân rồi thẳng tay giáng thẳng một cái tát