Lạc Vô Y có chút thất thần, hắn nhớ về Thanh Bích, nghĩ đến nàng đã lấy chồng sinh con, thậm chí có khi đã mất hắn liền đau lòng.
Chỉ trách hắn và nàng hữu duyên vô phận, cả hai đều yêu thương lẫn nhau nhưng cuối cùng lại không thể đến với nhau, chỉ trách tạo hóa trêu người.
Nhưng hắn không biết là Thanh Bích đã đi theo nữ tử kia tu luyện chỉ vì muốn một lần nữa gặp lại hắn.
Lạc Vô Y lắc lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa, nếu nghĩ nữa thì hắn sẽ đau khổ mà không làm được cái gì, chỉ có thể đàn áp nó vào tận sâu trong trái tim, lừa gạt bản thân như không bận tâm đến nó.
Lạc Vô Y sau một hồi bình phục tâm tình thì lại âm trầm hỏi Vô Thanh:- Vô Thanh, bây giờ ngươi có thể giúp gì cho ta trong trường hợp này? Ta muốn thoát khỏi ngục giam này để đi đến ngục giam khác!Nghe hắn hỏi như vậy thì Vô Thanh không trả lời, đột nhiên một luồng khẩu quyết vô cùng to lớn tràn vào trong đầu hắn làm hắn linh hồn kịch liệt đau nhứt.
Lạc Vô Y đau đớn ngã gục xuống đất, hai tay ôm lấy đầu cực kỳ đau đớn nhịn không được mà hét thảm!- Aaaaaa!.
.
!! ! ! ! ! ! !.
Không biết trôi qua bao lâu.
Khi Lạc Vô Y đầu óc bất đầu thanh tĩnh trở lại, hắn không còn đau đớn nữa, thay vào đó là cực kỳ hưng phấn.
Thứ mà Vô Thanh truyền cho hắn chính là Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật, tác dụng của nó chính là khống chế đất đai biến thành một chút đồ vật đơn giản như bàn ghế, vũ khí!.
Mà xung quanh này toàn là đất, những bức tường kia cũng được làm bằng đất, hắn có cảm giác hắn có thể dùng Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật để khống chế nó thành một cái cầu thang để đi lên.
Hắn cũng có thể điều khiển bức tường tạo thành một lỗ hổng để xuyên qua các tù ngục khác.
Đặc biệt tất cả những điều này hắn đều không tốn bất kỳ cái gì sức lực, chỉ cần theo ý niệm của hắn liền được, thứ tốn chỉ là tinh thần của hắn mà thôi nhưng tiêu hao hầu như không đáng kể một chút nào.
Lạc Vô Y âm thầm cảm động không nghĩ tới Vô Thanh vậy mà cho hắn một cái đồ vật cao cấp cùng siêu phàm như vậy.
Lạc Vô Y hắn không biết là Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật ai ai đều có thể học được, là một tiểu thủ đoạn của những người tu luyện Hệ Mộc mà thôi.
- Vô Thanh, đa tạ ngươi a!Lạc Vô Y vô cùng biết ơn nói, Vô Thanh chỉ im lặng không nói, thật không biết nếu như Lạc Vô Y biết được sự thật thì sẽ như thế nào.
Cũng phải thôi, hắn chỉ là một cái phàm nhân, có thể điều khiển được đất chẳng khác gì là siêu nhân cả, cũng không trách được hắn kích động như thế khi đạt được Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật.
Đột nhiên từ nơi tay truyền đến đau đớn làm hắn nhìn lại, Lạc