Sau trận động đất ở Khanh Thành, do việc điều khiển Yêu vương lệnh hao tổn quá nhiều yêu lực, Toàn Tuấn Tài phải điều dưỡng mất nửa ngày mới có lại ít sức lực. Anh chẳng màng đến công vụ đang đăng đăng đê đê trong tộc, vội đi đàm phán với tổng hội trưởng của Hiệp hội bắt yêu.
Hội trưởng Dịch Tuần của Hiệp hội bắt yêu tự mình đến Khang Thành một chuyến, mục đích là để gặp mặt Phàn Thần, hỏi rõ nguyên nhân của đại nạn lần này. Nhưng vừa bước vào tổng bộ Yêu tộc, thấy người đón tiếp mình là Toàn Tuấn Tài, trong lòng ông liền nháy lên một dự cảm bất hảo.
“Yêu vương đâu?” Dịch Tuần hỏi.
“Chính là tôi.” Toàn Tuấn Tài đanh mặt trả lời, không còn sót lại chút nào bộ dạng ba phần tươi cười khách khí của trước kia.
“Anh là Yêu vương vậy Phàn Thần đâu?”
“Ông muốn biết?” Toàn Tuấn Tài cười lạnh, hỏi.
Dịch Tuần thấy ngữ điệu của Toàn Tuấn Tài không mấy thân thiện, tưởng đối phương đang trách mình xen vào chuyện nội bộ trong tộc, liền lái sang chuyện khác: “Lần này tôi tới đây chủ yếu là muốn hỏi thăm yêu tộc vì sao trái đất lại bỗng nhiên gặp đại nạn?”
“Ông muốn biết? Được, đúng lúc tôi cũng muốn nói cho các ông biết.” Toàn Tuấn Tài vỗ mạnh xuống bàn, khí thế bức người nhìn thẳng vào mặt Dịch Tuần, cả giận: “Bởi vì… Đại nhân bị loài người các ông hại chết.”
“Cái gì? Sao có thể?!” Dịch Tuần phản bác theo bản năng. Phàn Thần là ai? Phàn Thần là Yêu vương, sao anh ta có thể tuỳ tiện bị con người giết được cơ chứ.
“Năm trăm năm qua, đại nhân không ngừng cải thiện môi trường. Ngài ấy dùng tất cả tu vi, giúp đỡ loài người các ông, dẫn dắt yêu tộc tái sinh lại hệ sinh thái đã bị loài người các ông tàn phá. Nhưng loài người các ông thì sao, không ngừng khai thác, chặt cây, gây ô nhiễm. Mặc kệ yêu tộc chúng tôi cố gắng cỡ nào, cũng không cách gì cản nổi tốc độ tàn phá của các ông. Vậy mà các ông vẫn không thoả mãn, còn nghĩ ra càng nhiều cách tàn phá môi trường tự nhiên. Chế tạo vũ khí hạt nhân, đuổi bắt động vật hoang dã, cuối cùng các ông tự gánh lấy hậu quả bị nhiễm vi-rút, lại còn đi xin yêu tộc chúng tôi giúp các ông khống chế dịch bệnh. Mặt các ông cũng dày quá rồi đó!”
Dịch Tuần bị Toàn Tuấn Tài mắng như tát nước vào mặt, nhưng không cãi lại được câu nào. Ông cũng là con người, đứng trên lập trường của con người, ông vẫn luôn tự nói với mình, sự phát triển của con người là quy luật tất yếu của tự nhiên. Mỗi lần đối mặt với thiên tai, chỉ cần Yêu tộc có năng lực giúp đỡ, ông đều nghĩ đủ mọi cách để Yêu tộc có thể đưa cành oliu. Bởi vì, đứng trước vô số mạng người, tất thảy đều phải xếp sau. Làm nhiều liền quen, dần dà, chính ông cũng cảm thấy, mình đứng ở đỉnh cao nhất của đạo đức, nếu Yêu tộc không giúp, thì chính là kẻ địch của loài người.
“Nếu… nếu Yêu tộc xảy ra đại nạn, Hiệp hội bắt yêu chúng tôi có thể ra mặt giúp đỡ.” Dịch Tuần ngắc ngứ nửa ngày mới phun ra được một câu.
“Kiếp nạn của Yêu tộc chúng tôi chính là loài người các ông đó!”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Dịch Tuần chìm sâu vào tuyệt vọng.
Mắng xong, Toàn Tuấn Tài mới dần bình tĩnh lại: “Lần này sở dĩ xảy ra nhiều chuyện như thế là do thiên nhiên đang tự cứu lấy mình, chừng nào Mẹ thiên nhiên cảm thấy hệ sinh thái đã hồi phục tới mức chấp nhận được, tai hoạ mới lui. Đối mặt với tự nhiên, yêu tộc chúng tôi cũng đành chào thua. Lần này, dù Yêu tộc muốn giúp, cũng không cách nào giúp được.”
Dịch Tuần biết Toàn Tuấn Tài không lừa ông. Thoáng chốc, cảm giác vô lực ập tới, nhấn chìm cả người Dịch Tuần. Đây là cơn giận của tự nhiên, là hậu quả do chính con người gây ra. Nực cười thay, số người sống sót qua vô số lần thỉnh cầu Yêu tộc giúp đỡ, lại không bằng cả số lẻ số người thương vong trong mấy hôm nay. Sớm biết có hôm nay, trước đó hà tất phải làm?
Dịch Tuần cảm thấy mình như già khọm đi trong phút chốc. Lý trí mách bảo đây là cái giá con người phải trả, nhưng là một con người, ông lại không thể đứng im mặc kệ, đành cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Yêu vương, tôi đại diện loài người, xin lỗi toàn thể Yêu tộc. Nếu qua lần đại nạn này, tôi vẫn còn sống, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành lời hứa với Yêu vương tiền nhiệm.” Nói xong, không chờ Toàn Tuấn Tài đáp lời, Dịch Tuần đã tự động rời khỏi tổng bộ Yêu tộc.
Toàn Tuấn Tài ngã người xuống ghế, khẽ giọng cười nhạo: “Xin lỗi. Trên đời này thứ không đáng giá nhất chính là lời xin lỗi của con người các ông.”
“Đại nhân, Phi Trần về rồi.” Lúc này, Lý Trường Minh tiến vào báo cáo.
“Kêu cậu ta vào đây.”
Toàn Tuấn Tài vừa dứt lời, một thanh niên áo trắng liền từ cửa lướt vào, đầu tiên là hành vi bái kiến Yêu vương theo lễ nghi của Yêu tộc, tiếp đó mới cầm mấy món đồ đưa tới trước mặt Toàn Tuấn Tài: “Đại nhân, đây là đồ của đại nhân tiền nhiệm lưu lại.”
Thanh niên áo trắng là một con hạc tinh, chính là người đưa hạt giống cây tùng cho Phàn Thần. Sau khi Phàn Thần chìm vào ngủ say, cũng là cậu ta tìm thấy Mễ Uyển, đưa cô đến bệnh viện.
Toàn Tuấn Tài nhìn món đồ trong tay Hạc trắng, đưa tay đón lấy, là di động và một chiếc đồng hồ của đại nhân: “Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Mễ đại sư…”
“Sau khi Đại nhân tiền nhiệm biến mất, Mễ đại sư hôn mê bất tỉnh, đã được tôi đưa vào bệnh viện.” Hạc trắng đáp.
“Bệnh viện? Quả nhiên… đại nhân vẫn là không nỡ dẫn Mễ đại sư theo.” Toàn Tuấn Tài mỉm cười không tiếng động: “Thông báo với Trữ Thành, nhờ họ chú ý an toàn cho Mễ đại sư. Nếu đại nhân muốn cô ấy sống, chúng ta phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Đại nhân, loại phụ nữ trăng hoa như này, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải làm vậy đâu.” Hạc trắng phản đối.
Toàn Tuấn Tài mở to mắt, nhìn Hạc trắng với vẻ kỳ quái. Do Mễ đại sư là người bắt yêu duy nhất có thể chữa khỏi yêu độc, mấy tháng nay lại còn giảng dạy thuật trị liệu, mở ra một tương lai sáng lạn cho toàn Yêu tộc, nên toàn bộ yêu trong Yêu tộc đều không hề phản đối chuyện Mễ đại sư trở thành Yêu vương tương lai của Yêu tộc. Đoán chừng phản ứng của Hạc trắng là do ghét bỏ Mễ Uyển không hộ tống đại nhân chìm vào ngủ say, Toàn Tuấn Tài khuyên giải: “Để cô ấy lại là quyết định của đại nhân.”
“Tôi nói không phải chuyện này.” Hạc trắng tức đến bốc khói, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Có gì cứ nói đi.” Toàn Tuấn Tài khuyên Hạc trắng nói ra suy nghĩ của mình.
“Đại nhân, sáng nay lúc đưa Mễ đại sư đến bệnh viện, bệnh viện tiến hành kiểm tra, họ nói… nói…” Hạc trắng khó lòng mở miệng.
“Nói gì?”
Hạc trắng khẽ cắn môi, nghiêm mặt nói: “Người phụ nữ không biết liêm sỉ đó, có thai!”
“Cái gì?!” Đồ Toàn Tuấn Tài cầm trong tay rơi ‘bộp’ xuống đất, mặt đồng hồ tinh xảo nứt một vệt dài.
“Ngài không nghe sai đâu, cô ta mang thai!” Hạc trắng căm phẫn nói: “Yêu tộc chúng ta, đại yêu từ cấp chín trở lên đều không thể lưu lại đời sau, huống chi là Đại nhân, người phụ nữ đó rõ ràng là, là…”
Hạc trắng dám chắc chuyện đại nhân nhà mình bị cắm sừng.
Mễ đại sư mang thai?
Do chuyện dịch bệnh lần trước, Toàn Tuấn
Tài tuy có vài khúc mắc với Mễ Uyển nhưng thái độ làm người của cô, Toàn Tuấn Tài vẫn rõ ràng. Nói Mễ Uyển cắm sừng đại nhân, anh chắc chắn không tin. Nhưng hậu duệ của Yêu tộc hiếm có, các đời Yêu vương trước đó đều không có con, huống chi đại nhân còn là Kiến Mộc độc nhất vô nhị, sao có thể mọc ra thêm cây Kiến Mộc thứ hai được.
Khoan đã!!
Các đời Yêu vương trước đó không có con không có nghĩa là về sau Yêu vương cũng không thể có con. Hơn nữa, đâu phải Yêu tộc từ cấp chín trở lên đều không thể có con, chị mình là đại yêu cấp chín mà vẫn sinh được Tiểu Thuỵ đấy thôi.
Khoan đã!!
Tiểu Thuỵ là bán yêu, cha nó là con người. Vậy nên, không phải yêu tộc mạnh không thể có con, mà phải kết hợp với con người mới có thể có con? Còn cả trận gió lúc sáng, Bồng Ngôn nói đó là ý thức của tự nhiên, là ngọn gió mang theo sự vui sướng. Nếu đó thực sự là niềm vui của tự nhiên, vậy tự nhiên đang vui vì điều gì?
Chẳng lẽ là vì Tiểu Kiến Mộc sắp sinh?
Toàn Tuấn Tài càng nghĩ càng kích động đến mức cả người run lên. Anh vội lấy di động, nhấn đi nhấn lại hai lần mới mở được khoá, gọi ngay cho Mễ Uyển.
“Alo~” Giọng nói bình tĩnh mà dịu dàng của Mễ Uyển vang lên.
“Mễ đại sư, đứa nhỏ là của Đại nhân sao?” Toàn Tuấn Tài hỏi dồn.
“Toàn Tuấn Tài, anh muốn chết hả?” Giọng nói bình tĩnh của Mễ Uyển chợt chuyển thành hung hăng: “Anh có tin bà đây lập tức bay qua đó chém chết anh không?”
“Tôi cho người qua đó đón cô, không, để tôi tự đi, giờ tôi đi ngay. Cô phải về Khang Thành, cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.” Toàn Tuấn Tài vui đến mức nói năng lộn xộn.
“Không cần đâu, tôi đang ở sân bay rồi.” Mễ Uyển uy hiếp: “Lời vừa nãy tôi sẽ nhớ kỳ, chờ Phàn Thần trở lại, tôi sẽ bảo anh ấy dạy dỗ anh.”
“Đại nhân… đại nhân còn về được sao?” Toàn Tuấn Tài hỏi vẻ không thể tin.
“Được, anh ấy đã hứa với tôi rồi.”
Cúp điện thoại, nhìn Hạc trắng đang trợn mắt há hốc mồm, Toàn Tuấn Tài nổi giận mắng: “Thất thần làm gì? Còn không mau chạy ra sân bay đón người, phải đón cho được đứa nhỏ của đại nhân về Yêu tộc.”
Hai tiếng rưỡi sau, Toàn Tuấn Tài dắt theo Hạc trắng đứng ở sân bay đón Mễ Uyển, nhưng lại không thể được như ý nguyện đưa Mễ Uyển về tổng bộ Yêu tộc. Mễ Uyển cuối cùng vẫn theo chú Diệp về nhà, Toàn Tuấn Tài đành phải tự mình hộ tống.
“Mễ đại sự, cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ Khang Thành.” Dù là vì đại nhân hay đứa nhỏ của đại nhân, anh cũng tuyệt không để Khang Thành xảy ra chuyện.
“Cảm ơn.” Mễ Uyển chân thành nói.
“Còn những thành phố khác…” Toàn Tuấn Tài chần chờ một chút, nói: “Tôi chỉ có thể cố hết sức.”
“Không cần quá để ý đến tôi.” Mễ Uyển biết Toàn Tuấn Tài nói những lời này chỉ do nể mặt mình, cô lắc đầu, nói: “Trước kia, tôi luôn cảm thấy mình cũng là con người, dù con người làm sai rất nhiều chuyện, tôi cũng phải tận sức cứu giúp. Nhưng giờ tôi đã biết, những chuyện tôi làm chỉ có thể kéo dài thời gian đại nạn buông xuống mà thôi. Bất luận tôi có làm gì đi nữa, chỉ cần con người không ý thức được cái sai của mình, tận thế sớm muộn cũng tới. Chỉ khi chọc vỡ mụn mủ, miệng vết thương mới thật sự lành lại.”
“Cô…” Toàn Tuấn Tài không ngờ Mễ Uyển sẽ nói thế, có chút giật mình.
“Yêu tộc các anh là tinh linh của tự nhiên. Đại nạn vừa dứt, địa cầu còn cần các anh chữa trị. Các anh phải bảo vệ mình thật tốt, dù là vì muốn tạo phúc cho nhận loại.” Mễ Uyển thấy dáng vẻ giật mình của Toàn Tuấn Tài, cười nói: “Có phải rất ngạc nhiên với những lời này của tôi hay không?”
Toàn Tuấn Tài gật đầu.
“Tôi từng cho là mình không sống được tới ngày hôm nay.” Cô định cùng Phàn Thần chìm vào ngủ say, chết cũng đã chết, còn rảnh đâu đi quản chuyện người sống. Vậy nên, dù hiện giờ cô còn sống, cũng không có mặt mũi yêu cầu Yêu tộc phải giúp đỡ con người vô điều kiện. Cô sống hai đời, một đời vì con người hy sinh tông môn và sinh mệnh của chính mình, một đời lại vì con người thương tổn người mình yêu nhất, để rồi, cuối cùng mới hiểu ra một đạo lý.
Bảo vệ trái đất, bảo vệ loài người, không thể chỉ dựa vào mỗi cá nhân hay Yêu tộc, mà phải do toàn bộ sinh linh trên địa cầu, tất thảy mọi người.
Sau khi mang thai, cơ thể của Mễ Uyển trở nên vô cùng yếu ớt, tốc độ hồi phục linh lực của cô cũng không được như trước, cứ linh lực vừa hồi phục là lại bị đứa nhỏ trong bụng hấp thu.
“Mới bé tẹo teo đã ăn mạnh như thế, là do ba ba không ở cạnh sao?” Mễ Uyển năm trên giường, vuốt ve bụng, đối thoại với đứa nhỏ bên trong: “Cũng đúng, con là bán yêu, hấp thu linh lực của mẹ, nhưng đồng thời cũng cần yêu lực để tẩm bổ.”
“Nhưng giờ mẹ cũng không còn cách nào, chỉ đành cố gắng cung cấp linh lực cho con thôi, con phải tự học được cách hấp thu yêu lực, cố gắng lớn lên có biết không.” Mễ Uyển bá đạo ra lệnh cho đứa con nhà mình: “Bằng không con phải tìm cho ra ba con, bảo ba truyền thụ yêu lực cho con. Nếu không tìm được ba, hay đợi con sinh ra rồi, mẹ sẽ tìm ba giúp con, giúp con đánh ba con.”
Nói một hồi, Mễ Uyển thiếp đi lúc nào không hay. Một đốm sáng màu xanh biếc từ bụng Mễ Uyển bay ra, hoà vào làn gió ngoài cửa sổ, bay tới vùng đất thần bí nhất trong trời đất, nơi đó có một cây cổ thụ che trời, sừng sững giữa thiên địa.
Mẩu truyện nhỏ:
Tiểu Kiến Mộc:
Đi theo người mẹ kiểu này, mình lớn không nổi mất. Vẫn nên đi tìm ba thì hơn.