Edit: SCR0811
Không lâu sau khi kết thúc cuộc gọi với Phàn Thần, Toàn Tuấn Tài tới phòng khám, cười khanh khách đưa một xấp văn kiện cho Mễ Uyển.
"Đây là cái gì?" Mễ Uyển liếc nhìn với vẻ kỳ quái, không vội cầm.
"Giấy chủ quyền đất, còn gọi là khế đất." Toàn Tuấn Tài giải thích: "Đây là mảnh đất đại nhân đưa cho cô."
Hai mắt Mễ Uyển sáng rỡ, vừa nãy Phàn Thần có nói trong điện thoại là sẽ cho cô một một mảnh đất, không ngờ mới hơn một giờ, Toàn Tuấn Tài tới giao khế đất, nhanh thật.
Cô tò mò nhận lấy, vừa lật xem vừa hỏi: "Miếng đất này ở đâu, to cỡ nào?"
"Ở Trữ Thành, trước kia dùng để chôn rác, nằm kế một hoang mạc. Ban đầu chúng tôi hoạch định sẽ xây một công viên, nhưng do diện tích bãi rác quá nhỏ nên đã mua thêm một phần hoang mạc, tổng diện tích khoảng một ngàn hecta." Toàn Tuấn Tài giời thiệu.
"Một ngàn hecta?" Mễ Uyển tự hình dung trong đầu diện tích một ngàn hecta lớn đến mức nào, nhưng cả nửa ngày vẫn hình dung không ra.
"Đại nhân nói nếu cô thấy nhỏ có thể đổi miếng khác lớn hơn." Toàn Tuấn Tài nói thêm.
"Không cần, không cần, chờ tôi trồng xong mảnh này rồi tính tiếp." Mễ Uyển lắc đầu liên tục, một ngàn hecta đủ để cô trồng một thời gian rồi.
"Vậy Mễ đại sư có dự định trồng loại cây nào chưa? Tôi có thể liên hệ với bộ phận ươm mầm chuẩn bị sẵn cây con cho cô." Toàn Tuấn Tài hỏi tiếp.
"Loại nào dễ sống là được, tôi không có yêu cầu đặc biệt nào hết." Mục đích của Mễ Uyển rất đơn giản, cô chỉ muốn trồng cây, trồng thật nhiều cây, giống nào cũng được.
"Được, vậy tôi sẽ chuẩn bị theo tiêu chuẩn chung của công viên Vạn Vật." Toàn Tuấn Tài nói.
Lý nào Mễ Uyển lại từ chối, cô vội gật đầu.
"OK" Toàn Tuấn Tài cười nói thêm: "Nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy phiền cô giao nhân công đầu tiên của công viên cho tôi đi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho cậu ta đi khai hoang."
"Anh chờ một chút, tôi kêu Chim sẻ tinh đưa tới ngay." Nói xong, Mễ Uyển gửi tin kêu Chim sẻ tinh ngoài phòng khám đưa Bồ câu tinh Tân Đông đang hôn mê tới sân sau.
Lát sau, Chim sẻ tinh ôm lồng sắt bước vào. Mễ Uyển nhận lấy, giao cho Toàn Tuấn Tài.
Lúc Toàn Tuấn Tài nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Bồ câu tinh trong lồng, phụt cười ra tiếng: "Nếu Bồ câu Tân thấy con ông ta bị như thế, chắc sẽ khóc chết mất."
Bồ câu Tân, chẳng lẽ là hiệu trưởng Tân? Chim sẻ tinh ngạc nhiên nhìn Toàn Tuấn Tài, chẳng lẽ người này thân với hiệu trưởng Tân lắm hả? Cũng đúng, Toàn tiên sinh là cậu của Cáo bạc, lại thân với vị đại lão cạnh nhà bà chủ, đâu thể chỉ là một con yêu bình thường.
"Rất khó xử lý sao?" Mễ Uyển hỏi dò, tuy Phàn Thần đã cam đoan là không có việc gì, nhưng nếu khó xử lý thì cô không nhất thiết phải đưa Bồ câu tinh đi trồng cây.
"Không khó, không phiền chút nào, một cuộc điện thoại là ổn." Toàn Tuấn Tài khoát tay.
Một cuộc điện thoại là xử lý được hiệu trưởng Tân do Yêu Vương chỉ định? Người cậu của Cáo bạc rốt cuộc là vị thần thánh nào của yêu tộc vậy? Chẳng lẽ là tộc trưởng tộc Hồ? Không đúng, cậu có kết bạn với tộc trưởng tộc Hồ trên Wechat, hình đại diện còn không đẹp bằng một nửa vị này.
Ánh mắt dò xét của Chim sẻ tinh thật sự quá cháy bỏng, Toàn Tuấn Tài có muốn mặc kệ cũng không được, đành nhìn qua, nhíu mày hỏi: "Nhóc chim sẻ, có gì sao?"
"À... không có, tôi... tôi chỉ muốn hỏi Cáo bạc sao rồi?" Chim sẻ tinh bí quá, cái khó ló cái khôn.
Ra là quan tâm cháu trai nhà mình, thái độ của Toàn Tuấn Tài dành cho với Chim sẻ tinh bỗng thân thiện hơn hẳn, cười nói: "Tiểu Thụy khỏe nhiều rồi, đã bắt đầu đi học."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ấy,... tôi còn bận việc ngoài kia, đi trước đây." Chim sẻ tinh không dám ở lâu, vội tìm cớ đi khỏi.
Khế đất đã đưa, Bồ câu tinh cũng đã lấy, Toàn Tuấn Tài thấy đã tới lúc mình phải đi, mở lời: "Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây."
"Thêm Wechat đi, sau này có thêm nhân công mới tôi liên hệ thẳng với anh luôn được không?" Dạo này Phàn Thần đang bận dưỡng thương, Mễ Uyển không muốn làm phiền anh, lưu lại cách thức liên lạc với Cáo yêu, sau này có việc tìm anh ta cũng như nhau thôi.
"Đương nhiên là được rồi." Toàn Tuấn Tài đồng ý.
Hai người thêm Wechat, Mễ Uyển bỗng nhớ tới một chuyện, gấp gáp hỏi: "Tôi hỏi anh một chuyện được không?"
"Cô hỏi đi." Toàn Tuấn Tài chăm chú lắng nghe.
"Tôi có một thắc mắc, nếu Phàn Thần là yêu vương, tất cả yêu tộc đều nằm dưới sự cai quản của anh ấy, vậy sao anh ấy không để tất cả yêu tộc cùng đi trồng cây? Vậy thì môi trường tự nhiên sẽ được cải thiện nhanh hơn." Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.
Toàn Tuấn Tài khựng lại một chút, như đang suy tư xem phải giải thích cho Mễ Uyển thế nào, lát sau, anh mới nói: "Kỳ thật chuyện này rất dễ hiểu, thử đặt vào hoàn cảnh khác, chẳng hạn như Mễ đại sư rất giỏi kiếm tiền, cũng giỏi giữ tiền, còn tôi lại am hiểu cách tiêu tiền, vậy cô có đưa hết tiền cô kiếm được cho tôi tiêu không?"
"Nghĩ hay thế!" Mễ Uyển nhíu mày trừng mắt với Toàn Tuấn Tài. Con Cáo yêu này dám để ý đến tiền của cô, không muốn sống nữa sao?
"Thì đó..." Toàn Tuấn Tài nhún vai, hết thảy đều không cần phải nói.
Mễ Uyển trầm tư, hình như cô đã hiểu. Nếu có một người, ỷ vào quyền cao chức trọng, không thèm để tâm đến ý nguyện của cô mà lấy hết tiền cô tích cóp đưa cho người khác tiêu, ai mà chịu cho nổi chứ. Vậy nên, tuy Phàn Thần là yêu vương nhưng cũng không thể đi ngược lại lòng dân. Dựa vào đâu yêu tộc phải nai lưng trồng cây, trong khi con người thì cứ vô tư chặt phá?
"Mễ đại sư, hẹn gặp lại." Toàn Tuấn Tài thấy Mễ Uyển đã hiểu, cười tạm biệt rồi rời khỏi phòng khám.
Toàn Tuấn Tài vừa đi khỏi, Mễ Uyển cũng theo ra sảnh trước, vừa đi vừa suy tư về vấn đề lúc nãy. Hứa Trang mới từ bên ngoài về, trong ngực ôm một con mèo đen nhặt được ven đường.
"Bà chủ, đi học sao." Hứa Trang bắt chuyện với Mễ Uyển.
Mễ Uyển nhìn Hứa Trang, bất giác kéo anh ta lại: "Anh Hứa, hỏi anh một chuyện."
"Có chuyện gì?" Hứa Trang nhìn Mễ Uyển đầy thắc mắc.
"Ai có thể tiêu tiền của anh, mà anh còn cam tâm tình nguyện dâng hết tiền cho người đó tiêu?" Mễ Uyển hỏi.
"Tiêu tiền của tôi, còn muốn tôi cam tâm tình nguyện dâng hết tiền cho người đó?" Hứa Trang cân nhắc, sau đó ngượng ngùng đáp: "Vậy chỉ có thể là vợ tôi."
Mễ Uyển ngẩn ra, tiếp đó cô giơ ngón cái lên, khen ngợi: "Đàn ông tốt."
"Hahaha" Hứa Trang ôm mèo, xấu hổ cười rộ lên, chồng để dành tiền không phải để vợ tiêu hay sao.
Trong văn phòng hiệu trưởng của trường yêu tộc, hiệu trưởng Tân đang chuẩn bị kế hoạch dạy học cho năm học mới, điện thoại cá nhân của ông bỗng vang lên. Hiệu trưởng Tân lấy ra nhìn, sau khi thấy tên người gọi, sắc mặt lập tức chuyển thành cung kính.
"Hộ pháp Toàn." Hiệu trưởng Tân cung kính chào. Toàn Tuấn
"Ừ" Toàn Tuấn Tài liếc nhìn Bồ cao tinh đã tỉnh lại trong lồng sắt, nói: "Hiệu trưởng Tân, tôi có chuyện muốn báo cho ông biết một tiếng."
"Mời ngài nói."
"Có phải ông có cậu con trai tên Tân Đông không?"
"Phải." Hiệu trưởng Tân sửng sốt, sao con mình lại dây vào hộ pháp Toàn, chẳng lẽ nó lại gây chuyện gì rồi? Hiệu trưởng Tân lo lắng hỏi: "Thằng nhóc đó đã gây họa gì sao?"
"Cũng không tính là họa gì. Chỉ là cậu ta xui xẻo đắc tội với một người bạn của đại nhân, người bạn đó của đại nhân có đôi chút tức giận nên muốn con trai ông giúp cô ấy trồng một khu rừng. Không lâu đâu, chỉ cần con ông lên được cấp năm là được thả về thôi." Toàn Tuấn Tài tươi cười thông báo.
Cái gì? Gây họa thật à? Lại còn đắc tội với bạn của Yêu Vương? Thằng nhóc chết tiệt Tân Đông này bị ngốc à?!
Hiệu trưởng Tân bị dọa đến mức thiếu chút tuột luôn điện thoại trong lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người, lắp bắp không thành tiếng.
"Hiệu trưởng Tân, ông có ý kiến gì không?" Toàn Tuấn Tài thấy ông ta không nói lời nào, cố ý hạ giọng hỏi.
"Không có, không có, tôi hoàn toàn không có ý kiến." Hiệu trưởng Tân vội tỏ thái độ: "Hơn nữa, trồng cây rất tốt, chẳng những tô đẹp cảnh quan còn có thể tăng cường tu vi, tôi phải cảm ơn người bạn đó của đại nhân mới đúng."
"Ông không phiền thì tốt. Ông nói chuyện với con trai đi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu ta đi." Toàn Tuấn Tài vừa lòng gật đầu, thả Bồ câu tinh trong lồng ra, đặt điện thoại xuống trước mặt cậu ta.
Bồ câu tinh chưa thể hóa lại thành người, bộ lông xám bị sét đánh cháy đen, tơi tả không nỡ nhìn. Cậu ta vừa tỉnh lại, còn chưa kịp mở miệng rên la đã nghe tin là sắp bị đày hoang mạc trồng cây, thoáng chốc mất hết niềm tin vào thực tại, nhưng ngại việc mình vẫn chưa nắm rõ được tình hình nên chỉ đành im lặng theo dõi.
Lúc này, vị đại yêu khí thế mạnh mẽ bên cạnh thả điện thoại xuống, vừa nghe được giọng của cha già nhà mình, đau thương và uất ức trong lòng không cách nào dồn nén được nữa, cậu phồng miệng khóc lớn.
"Ba, con bị người ta đánh, người đó dùng sét đánh con, hại con thiếu chút bị nướng chín luôn rồi, người ám đầy mùi thịt chín, huhuhu..." Cặp mắt nhỏ của Bồ câu tinh đong đầy nước mắt: "Họ còn nói muốn đưa con tới hoang mạc trồng cây, nói không tu luyện được tới cấp năm sẽ không được thả về, ba mau cứu con đi, con không muốn đi, con không muốn đi."
Hiệu trưởng Tân đau lòng nghe tiếng khóc của con trai, nhưng ông không làm gì được: "Ngoan, Tiểu Đông đừng khóc."
"Huhuhu... ba cứu con với, con không muốn đi trồng cây."
"Tiểu Đông, con phải kiên cường lên, nghỉ hè ba sẽ dẫn theo em trai đến thăm con. Con cố gắng trồng thật nhiều cây để sớm ngày được về nhà." Ngoại trừ động viện, hiệu trưởng Tân không nói được lời an ủi nào khác, chỉ biết thời dài, nặng nề cúp điện thoại.
"Tút tút"
Tân Đông khó lòng tin được người ba luôn yêu thương mình lại nỡ lòng cúp điện thoại, mấy tiếng 'tút tút' vang lên không ngừng như búa tạ ngàn cân đập thẳng vào lòng cậu. Tân Đông không chịu nổi cú sốc, ngất đi.
"Tặc tặc, thảm thật." Toàn Tuấn Tài thở dài một tiếng, mang theo tâm tình thờ ơ xách Bồ câu tinh cháy khét đã ngất đi nhét lại vào lồng, đi đến cửa sổ, ném đại ra ngoài.
Một tiếng vang lớn phát ra, lồng sắt được một con chim nhạn to lớn quắp lấy, bay tới trước cửa sổ.
"Đưa đến vùng đất hoang số 88 ở Trữ Thành." Toàn Tuấn Tài căn dặn.
Chim nhạn gật đầu, đập cánh, chớp mắt đã bay vút đến vùng hoang mạc xa xôi.